Cộc cộc cộc. Cửa mở ra, người mở cửa là một cô bé bụ bẫm ba bốn tuổi để tóc bàn chải, trông có hơi ngốc, còn chảy nước dãi, nhìn Giản Phàm thấy quen quen, ngô nghê hỏi: “ Chú tìm ai thế?” “ Không nhận ra cha nuôi nữa à, xem cha mang cho con cái gì này?” Giản Phàm ngồi xuống như hóa phép đưa món quà giấu sau lưng ra. “ Oa!” Không biết cô bé vì con gấu trúc lớn hay là thực sự nhớ ra Giản Phàm là ai, nhào vào lòng hét lên:...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.