Giản Phàm đuổi theo không kịp, dậm chân hậm hực quay về, vừa rồi nói thế là cổ vũ lão Hói, ai rảnh đi làm mấy chuyện vớ vẩn đó. Dương hồng Hạnh cười trên đau khổ của người khác: “ Ai bảo tính toán quá thông minh làm gì, giờ tặng luôn cả mình cho người ta, hi hi ..” “ Hừ, đi thì đi, đeo cái danh thôi mà, càng nhiều bạn thì ra đường mới thuận lợi.” Giản Phàm chấp nhận số mệnh: Dương Hồng Hạnh cong môi:” Thôi đi, đừng có vờ vịt, anh cũng muốn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.