Đám nữ nhân la hét chói tai, đẩy Ngưu Manh Manh ra, Ngưu Manh Manh xấu hổ, sống chết không chịu lên. Trong lúc náo nhiệt không ai chú ý có người lặng lẽ rời đi, đó là Hồ Lệ Quân, tiếng hò reo vui vẻ vẫn truyền đi rất xa, vài phần cô tịch, vài phần hâm mộ, đó là thời khắc rực rỡ nhất của một nữ nhân, nhưng nó vĩnh viễn vô duyên với mình rồi. Tới cổng Hồ Lệ Quân lại quay đầu, cho tới hôm nay, phần tình cảm đó vẫn không buông bỏ được....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.