Giản Phàm yên tĩnh, nhưng ba cái miệng kia thì không chịu yên. “ Ôi, tôi nhớ nồi thịt hầm của Giản Phàm quá, nhất là thịt bê, ngoạm một miếng, mềm ngọt tới tim. Trời, lại còn nước canh nữa, rưới lên cơm nóng thì ăn quên sầu luôn, chậc chậc ... “ Trương Kiệt cố ý nói, chép miệng liên tục làm bộ thèm thuồng trêu Thành Cương, ai bảo thằng này ham ăn háu đói nhất đội, đã thể lại còn nhỏ nhất, không trêu hắn thì trêu ai: “ Tôi thấy Giản Phàm làm thịt gà...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.