Miệng khô khốc, Tương Địch Giai vô thức đưa lưỡi liếm, là nước, nước, chỉ là nước thôi nhưng tích tắc làm người ta tỉnh táo. Như người chết đuối vớ được cọc, Tương Địch Giai tóm chặt lấy tay người kia, nắm ngón tay như bấu vào thịt người đó, nghe người đó kêu một tiếng. Là Giản Phàm ... Tương Địch Giai tích tắc lại oa khóc tại chỗ. Giản Phàm đầu chùm một miếng vải, nhịn đau chỉ về phía trước: “ Chị Tương, nhẹ tay chút, đi theo tôi, hạ thấp người xuống, tránh xa thứ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.