Nghĩ tới Tương Địch Giai, nghĩ tới nỗi đau và sự tuyệt vọng, đột nhiên Giản Phàm, thấy mọi rắc rối mình đang phải đối diện trở nên nhỏ bé ngớ ngẩn tới nực cười, so với những gì chị Tương phải trải qua y đã quá may mắn rồi. Chị ấy mỗi ngày mở mắt ra không biết mình có thể ngồi dậy được không, vậy mà vẫn sống tích cực, không than vãn oán trách, vậy thì mình còn cố chấp gì nữa, so đo gì nữa, cứ nghĩ tới chuyện đó tim Giản Phàm giống như bị...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.