Giản Phàm đưa hai ngón tay chạm nhẹ gò má non mịn của Tương Địch Giai, giống đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ, càng giống thưởng thức món ăn tuyệt thế, không dám tùy tiện ra tay. Nhìn cánh môi kia, hồng như thế, tươi như thế; nhìn khuôn mặt, trắng như thế, non như thế, thậm chí cả mái tóc xõa ra trên gối cũng làm người ta mê muội. Chốc lát không thấy có động tĩnh gì, Tương Địch Giai he hé mắt nhìn, đôi mắt kia vẫn nhìn mình si mê như bao lần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.