Nhìn dáng ăn khó coi của bọn họ, Giản Phàm gõ đũa: “ Các anh em, ăn chậm thôi, không ai tranh cướp hết, may mà không mặc cảnh phục, nếu không người ta nghĩ thổ phỉ vào thành.” “ Quản nhiều thế, lắm mồm. “ Quách Nguyên lườm Giản Phàm một cái: “ Đúng đấy, cơm ai người nấy ăn, lải nha lải nhải làm gì, tiếc tiền à?” Trương Kiệt không chút khách khí phản bác Giản Phàm: Tiêu Thành Cương trả lời bằng cách tiếp tục ăn như heo sục máng không nói tiếng nào. “ Chết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.