Giản Phàm đang định lên tiếng, đột nhiên sắc mặt thay đổi, mũi hít hít: “ Mùi khói, ở đâu đó bị cháy rồi.” Nói xong đứng bật dậy, mũi của bản thân nhạy thế nào tự y biết, không đơn giản chỉ là khói, một cảm giác không lành dâng lên trong lòng. Tương Địch Giai cũng bị thái độ của Giản Phàm cả kinh:” Ở đâu, sao tôi không ngửi thấy?” Giản Phàm nhìn xuống dưới, phía dưới có bóng người đang chạy ra ngoài, kêu lên:” Hỏng rồi.” Lời vừa dứt thì đèn tắt ngóm, tiếng thét...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.