Muộn rồi, giải thích cũng muộn rồi, Dương Hồng Hạnh đảo làn thu ba, ánh mắt loé lên vẻ mê hoặc, ngón tay đặt nhẹ lên môi Giản Phàm, giọng nói rất ôn nhu rất êm ái:” Đừng nói, em hiểu tâm tư của anh rồi, đó là lời tỏ tình đẹp nhất mà em từng nhận được. Kỳ thực, em cũng thích một chàng trai, trước kia rất nghịch, có điều rất lương thiện; thích nói dối, nhưng tâm địa lại tốt; không có chí lớn, nhưng biết quan tâm tới người khác ... Trước kia em nghĩ rằng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.