“ Ồ, tôi còn tưởng anh không nhận ra chứ.” Tương Cửu Đình cười có phần đắc ý , rốt cuộc cũng khiến Giản Phàm phải kinh ngạc rồi: Nghe vậy Giản Phàm gắp thử một miếng, chưa cần ăn nhìn một cái thôi là hiểu ra: “ Món này của cha tôi đây mà, trừ khi đích thân ông ấy dạy, nếu không thì không thể học được. A, không thể nào, mới có vài ngày, anh không học được. “ Lợi hại, món này tôi mua ở Đệ nhất oa về, sao anh nhìn là nhận ra? “...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.