“ Tôi còn phải tiếp khách khác.” Giản Phàm đặt bát mỳ xuống, cười nhẹ rồi xoay người đi: Lúc mới đi thì Tương Địch Giai chẳng muốn ăn, bây giờ thực sự cảm thấy đói rồi, thong thả gắp sợi mì cho vào bát, múc ít nước rồi ghé miệng tới cắn một miếng nhỏ. Sợi mỳ trơn mà dai, nước canh đậm đà không ngấy, rau xanh thanh thanh sảng khoái, cứ ăn rồi một giọt nước mắt không biết vừa chảy ra hay là sớm tích ở khóe mắt nhỏ xuống. Thời gian quay chạy ngược chạy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.