Không biết trải qua bao lâu, có thể rất nhanh cũng có thể rất lâu rồi, Dương Hồng Hành như con thuyền nhỏ chới với đắm chìm trong đại dương cảm xúc quên hết cả thời gian. Khi vận động kịch liệt từ từ lắng lại, chỉ thấy Giản Phàm thở nặng nề, mềm nhũn, giống như trong thân thể mất đi cái cái, Dương Hồng Hạnh vẫn nhắm mắt hưởng thụ dư vị cảm giác mới mẻ tuyệt vời kia, hỏi khẽ: “ Này, sao anh nằm im thế?” Câu hỏi ngây thơ ấy khiến Giản Phàm cười phì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.