Không một ai tiễn chân, khi Giản Phàm rời khỏi tiểu khu thì trời đã tối, thằng vô dụng Tiêu Thành Cương đã chuồn mất, để lại Trương Kiệt đầy bụng than vãn, 8 giờ rồi, lỡ cả giờ cơm. “ Đừng mơ tôi mời anh ăn, tôi cũng chẳng có tâm trạng mà ăn ... Lát đưa xe cho tôi, tôi có việc.” Giản Phàm vừa cất lời khai vừa nói: “ Vậy chúng ta làm sao? “ Trương Kiệt bắn một tràng: “ Tra hay không? Tra tới mức độ nào, tra ở đâu? Mấy người chúng ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.