“ Cám ơn anh, anh là người tốt ... Tôi đáng tội lắm, không có gì oan uổng cả. “ Hàn Công Lập lúc này như thành người khác rồi, ngả lưng ra sau, giọng thản nhiên, tự giác nói: “ Tôi trượt đại học liền lấy bằng làm lái xe, mười năm trước vào thành phố, lái xe chở hàng cho người ta, khi đó quen Khổng Tân Cường. Hắn ít hơn tôi hai tuổi, nhưng từng trải lõi đời hơn tôi nhiều, hắn cũng gan to hơn, mấy lần đánh nhau giúp tôi ... Lương chẳng cao, nên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.