Lưu Hương Thuần nhìn Giản Phàm lại như thú điên xông vào đánh người, muốn ngăn mà không dám, rối rít van xin: “ Giàn Phàm, xin, xin anh, đừng đánh, đừng đánh anh ấy.” “ Đừng đánh hắn ... Ha ha ha ... “ Giản Phàm cười như kẻ điên, quay sang nhìn khuôn mặt thân thuộc, hai hàng nước mắt tuôn ra như suối, gương mặt kia sao trở nên xa lạ như vậy :” Hương Hương, vì sao? Vì sao em không nói với anh? Anh biết không xứng với em, nếu em muốn chia tay, anh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.