Ở trong phòng, lúng túng rất lâu Dương Hồng Hạnh mới dám đưa mắt nhìn Giản Phàm, ai ngờ y đang cúi đầu cười, á một tiếng, cài cúc áo lệch rồi, giữa khe áo, bầu vú đang dựng lên kiêu ngạo khao khát, vừa chỉnh vừa trách: “ Tại anh, tại anh ..” “ Em còn chẳng nghe thấy, sao chỉ trách anh ... Mẹ đi rồi, lần này chắc không về đâu, chúng ta tiếp tục đi. “ Giản Phàm cười hăng hắc, cái bộ dạng tiểu nhân đắc ý, ôm lấy eo Dương Hồng Hạnh, cô quay...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.