“Giản Phàm, Giản Phàm! Cứu tôi với, cứu tôi với!” Sở Tú Nữ bị hai nam nhân bắt đi, quần áo bị xé toạc thành từng mảnh, thân thể ngọc ngà lộ dần cùng với tiếng gào thét thảm thiết truyền ra. Giản Phàm vươn tay ra, chạy thục mạng, gọi to, nhưng làm thế nào cũng không rút ngắn được khoảng cách, chỉ biết trơ mắt nhìn cô bị đè ra đất, bị hai tên súc sinh cưỡi lên người giày vò trong máu và nước mắt. Giản Phàm trơ mắt nhìn mà không biết làm cách nào, đến...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.