“ Tôi không giúp được chị, nhưng tôi kiến nghị, chị nên ăn một bữa thật ngon, sau đó ngủ kỹ, tâm lực con người có hạn, phiền não lại vô hạn, đừng để không vượt qua được lại còn sinh bệnh.” Tời giờ mới được một câu nói tử tế một chút, phiền loạn nguôi đôi phần, Tương Địch Giai đứng dậy mở thêm hộp giấy nữa, nhưng không phải lại chuẩn bị khóc mà là lau khô nước mắt, ngửa mặt lên hít sâu thu hết nước mắt vào trong lòng. Di động trọng túi phát ra tiếng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.