Tay Giản Phàm vừa chạm vào vết xẹo trên người, Tương Địch Giai thoáng như sợ hãi, hơi khựng người, nhưng cảm thụ đôi bàn tay kia nhè nhẹ vuốt ve tựa như an ủi. Thoáng chốc giọt nước long lanh xuất hiện khóe mắt, cảm động dâng lên từ tận đáy lòng, vì nhìn ánh mắt si mê, nụ hôn si mê, sự si mê như vượt qua tất cả, lúc này cô nguyện tin rằng, cho dù mình nằm xuống không bao giờ đứng lên được nữa, cậu ấy cũng vẫn sẽ ôm mình thế này, cô nguyện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.