“ Đáng đời.” Giản Phàm chẳng an ủi thì chớ còn tương một câu:” Tham cho lắm vào, muốn bỏ 200 vạn ăn 200 vạn cơ, nợ xấu mà tòa án cũng chẳng làm gì được mà anh còn nhảy vào.” “ Này, ai có thù với tiền được chứ, tôi chỉ muốn kiếm thêm chút thôi mà.” Đường Đại Đầu trợn đôi mắt nhỏ trắng nhiều hơn đen lên, cầm chia bia lên tu, đột nhiên trong đầu lóe sáng, cười lớn mấy tiếng, thân thiết nắm tay Giản Phàm:” Chà chà chà, sao tôi lại quên chân thần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.