Là Giản Phàm chứ còn ai nữa. “Ài, cái thằng nhóc xui xẻo này, sao vẫn còn dính vào chuyện không đâu thế?” Ngũ Thần Quang cảm thán:” ... A tôi quên mất, có bị thương không?” “ Dạ không ạ, Tiêu Thành Cương và một người bạn của cháu bị thương nhẹ, cháu trốn xa lắm.” Giản Phàm nói hết sức tự hào: Ngũ Thần Quang vỗ vỗ vai khen:” Tốt, rất tốt, trưởng thành rồi, đây không phải lúc làm anh hùng.” “ Thế ạ, chú Ngũ, sao cháu thấy chú lại làm anh hùng?” Giản Phàm thuận...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.