Giản Phàm đang nghĩ bậy bạ, không ngờ Dương Hồng Hạnh đứng lại, quay sang, có vài phần rụt rè, lại như xấu hổ không dám mở miệng: “ Anh Giản Phàm, em có một thỉnh cầu nho nhỏ, không biết anh có thể thỏa mãn không?” Đứng trong chỗ tối không nhìn thấy vẻ mặt của nhau, nghe một câu thỏ thẻ như vậy, Giản Phàm giật mình, tức tốc nhìn quanh, không thấy bóng dáng ai hết, nín thở hỏi: “ Cái gì?” Có phải là ôm một cái, hay là hôn một cái? Chẳng lẽ là ......
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.