“ Tôi đình chỉ là lại tới anh thôi, muốn kéo tôi chết chùm à, không có cửa đâu. “ Giản Phàm lấy áo khoác đi ra ngoài trời, hít một hơi không khí lạnh buốt phổi, cảm giác sảng khoái, sân vắng vẻ, chỉ có vài đụn tuyết chưa tan, ngoài đường tiếng còi xe như xa xăm vọng tới, không thấy bóng dáng giai nhân, gặp thì sợ mà không gặp lại có chút thất vọng lên xe:” Trương Kiệt, mấy ngày qua giám sát có phát hiện gì không? Còn chỗ dì Thời .. À thôi, không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.