Tằng Nam nắm áo Tiêu Thành Cương đi sau, giọng run run:” Linh tinh, nơi này đen xì xì chết khiếp.” “ Chị nhát thế, tôi nhớ chị luyện võ từ nhỏ kia mà, đến nam nhân bình thường không đỡ nổi mấy chiêu.” “ Tôi không sợ người, tôi sợ ma ... Lần sau tôi không tới nữa.” “ Chị tự dọa mình thôi, ma ở đâu ra ... Thôi hỏng rồi, trời sắp tối, chúng ta không có đèn pin thì sao lên núi được.” Tiêu Thành Cương đứng lại, nghĩ tới vấn đề nghiêm trọng: Tằng Nam...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.