Mục Đình Sâm gật đầu, đi theo bác sĩ tới phòng làm việc.
Bác sĩ nói kỹ tình hình với Mục Đình Sâm: “Tình hình sức khỏe của Mục phu nhân có lẽ cậu cũng biết. Trước mắt khá tệ, sau khi xuất viện phải bồi bổ cho tốt. Trong thời gian ngắn đừng để cô ấy lao lực. Lần này suýt nữa mất mạng, tử cung giữ được, nhưng tỉ lệ mang thai… vì thai đầu không giữ được, lần này lại xảy ra chuyện, sau này mang thai có thể không dễ lắm. Ngoài ra tình hình của cô ấy đặc biệt.
Trong hai tháng không được có sinh hoạt vợ chồng. Là người chồng, Mục tiên sinh phải quan tâm tới tâm trạng của Mục phu nhân nhiều hơn.
Mục Đình Sâm trịnh trọng gật đầu: “Còn có gì cần chú ý không?”
Cả đời này của sợ là anh chưa bao giờ nghiêm túc nghe người khác nói như vậy.
Bác sĩ nghĩ một lát, nói: “Tạm thời không có. Mục phu nhân cần người ở bên. Cậu sắp xếp chút.”
Mục Đình Sâm quay lại phòng bệnh. Trần Mộng Dao chủ động bảo sẽ ở lại trông nom. Anh chững một lát rồi nói: “Không cần. Tối nay tôi ở lại.”
Trần Mộng Dao không kiên trì, dù sao cô cũng có nỗi khổ. Trong nhà có một bà mẹ sơ sinh, ban ngày còn phải đi làm việc, tối còn phải làm thêm. Quả thực cô cũng không có thời gian… Ở lại phòng bệnh một lát rồi cô liền rời đi.
Lúc Ôn Ngôn tỉnh lại là sáng sớm ngày hôm sau. Còn chưa mở mắt ra thì cô đã cảm thấy bên giường có người. May mà đầu óc tỉnh táo, biết được tối qua đã vào bệnh viện. Cô tưởng người bên cạnh là má Lưu, liền dặn dò: “Má Lưu, giúp con gọi điện tới công ty xin nghỉ. Tạm thời con không đi được.”
Không nghe thấy lời đáp, cô từ từ mở mắt ra thì Trần Mộng Dao vội nói: “Anh đi đi, Tiểu Ngôn có tôi lo rồi.”
Mục Đình Sâm gật đầu, đi theo bác sĩ tới phòng làm việc.
Bác sĩ nói kỹ tình hình với Mục Đình Sâm: “Tình hình sức khỏe của Mục phu nhân có lẽ cậu cũng biết. Trước mắt khá tệ, sau khi xuất viện phải bồi bổ cho tốt. Trong thời gian ngắn đừng để cô ấy lao lực. Lần này suýt nữa mắt mạng, tử cung giữ được, nhưng tỉ lệ mang thai… vì thai đầu không giữ được, lần này lại xảy ra chuyện, sau này mang thai có thể không dễ lắm. Ngoài ra tình hình của cô ấy đặc biệt. Trong hai tháng không được có sinh hoạt vợ chồng. Là người chồng, Mục tiên sinh phải quan tâm tới tâm trạng của Mục phu nhân nhiều hơn.
Mục Đình Sâm trịnh trọng gật đầu: “Còn có gì cần chú ý không?”
Cả đời này của sợ là anh chưa bao giờ nghiêm túc nghe người khác nói như vậy.
Bác sĩ nghĩ một lát, nói: “Tạm thời không có. Mục phu nhân cần người ở bên. Cậu sắp xếp chút.” Mục Đình Sâm quay lại phòng bệnh. Trần Mộng Dao chủ động bảo sẽ ở lại trông nom. Anh chững một lát rồi nói: “Không cần. Tối nay tôi ở lại.”
Trần Mộng Dao không kiên trì, dù sao cô cũng có nỗi khổ. Trong nhà có một bà mẹ sơ sinh, ban ngày còn phải đi làm việc, tối còn phải làm thêm. Quả thực cô cũng không có thời gian… Ở lại phòng bệnh một lát rồi cô liền rời đi.
Lúc Ôn Ngôn tỉnh lại là sáng sớm ngày hôm sau. Còn chưa mở mắt ra thì cô đã cảm thấy bên giường có người. May mà đầu óc tỉnh táo, biết được tối qua đã vào bệnh viện. Cô tưởng người bên cạnh là má Lưu, liền dặn dò: “Má Lưu, giúp con gọi điện tới công ty xin nghỉ. Tạm thời con không đi được.”
Không nghe thấy lời đáp, cô từ từ mở mắt ra thì thấy khuôn mặt phờ phạc của Mục Đình Sâm. Quần áo ở nhà trên người anh và mái tóc có chút rối khiến cô vô cùng kinh ngạc, nhất thời tim cũng trật mấy nhịp.
Cô không biết sau cuộc phẫu thuật đã xảy ra chuyện gì. Mục Đình Sâm là một người chú trọng vẻ ngoài như vậy, lại dùng bộ dạng này xuất hiện ở bệnh viện!
“Sao? Bây giờ hài lòng chưa? Cô thắng rồi.” Môi mỏng của anh khế động, nói ra lời nói cô nghe không hiểu.
“Anh nói cái gì?” Cô không hiểu, thậm chí cảm thấy anh lại nỗi điên mà gây chuyện.
Mục Đình Sâm không trả lời, đứng dậy mặc áo khoác đi ra khỏi phòng bệnh: “Đợi lát nữa má Lưu tới thì ngoan ngoãn ở lại bệnh viện. Sau khi tan làm tôi lại tới.”
Cô chau mày, giọng hơi khàn: “Không cần! Anh lo chuyện của anh. Chỗ tôi không cần quá nhiều người.” Không cần anh…
Nghe ra sự khàn đặc trong giọng nói của cô, anh lại quay lại, rót cho cô một cốc nước đưa tới trước mặt, vẫn dáng vẻ ngạo nghễ, nhưng không nói gì. Ôn Ngôn không muốn chấp nhận sự “ân cần” của anh. Nhưng quả thực rất khát, cảm thấy cổ họng sắp bốc khói rồi.
Tay cô run rẫy mà vươn ra khỏi chăn, còn chưa động vào ly thì anh lại đưa ly nước tới bên miệng cô. Cô cũng lười giãy nảy, uống hai ngụm, tạm thời dịu hơn chút, ngại mà không uống thêm. Đút nước xong, Mục Đình Sâm đi thẳng một mạch ra ngoài.
Ôn Ngôn cảm thấy mình yếu ớt đến mức không khác gì phế nhân cả. Vừa đói vừa khát, cả người không có sức lực, động một cái liền cả người khó chịu.
Khó khăn lắm mới đợi được má Lưu tới. Cô vội nói: “Nước! Cho con một ly nước trước!”
Má Lưu đặt hộp giữ ấm trước, đau lòng mà cân thận đút nước cho cô. Thấy cô uống gấp gáp thì nhắc nhở: “Ngôn Ngôn uống ít thôi. Má đưa cháo tới, cũng có thể bổ sung nước. Con uống nhiều quá thì lát nữa phải đi vệ sinh lại mệt. Không phải má sợ mệt mà là sợ con bây giò động đậy sẽ đau.
Ôn Ngôn nghe không vào, trực tiếp uống gần no rồi mới dừng lại. Sau đó lại ăn gần nửa bát cháo, lúc này mới cảm thấy có chút sức lực. Không kìm được mà tò mò tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì: “Má Lưu, Mục Đình Sâm sao lại ở bệnh viện? Tối qua anh ta ở đây mãi sao?”
Má Lưu gật đầu: “Thiếu gia nhận được điện thoại, quần áo còn chưa kịp thay liền chạy tới. Không những chưa thay quần áo, điện thoại ví tiền cũng không đem, chỉ lấy chìa khóa xe. Có lẽ đã ở đây trông chừng cả đem. Má nghe Trần Nặc nói, thiếu gia lúc tới bệnh viện vượt đèn đỏ cả chặng đường. Xe cũng bị đâm hỏng. Con xem, thiếu gia vẫn xót con đấy.”
“Má thấy kỳ thật. Cậu ấy đối với ai cũng bình thường, lại cứ không hợp với con. Hai người đúng là đôi oan gia, không hợp, lại không tách ra được. Má cảm tháy thiếu gia từ nhỏ tới lớn tình khí không tệ, tâm tư cũng không xấu. Sao đối với con lại như tội ác tày trời vậy chứ?”
Ôn Ngôn không nói gì, trong lòng có cảm giác kỳ lạ. Sao từ trong miệng người khác nói ra thì Mục Đình Sâm lại đặc biệt quan tâm cô? Thứ cô cảm nhận được lại hoàn toàn không giống vậy.
Vừa nghĩ tới anh, trong đầu cô đều là một Mục Đình Sâm dịu dàng như nước ở trong mắt người ngoài, lại như ác ma ở trước mặt cô. Nghiêm nghị đến mức khiến cô sợ hãi. Đa biến đến mức cô không nắm bắt được.