Bây giờ gọi anh để tra hỏi cũng không có ý nghĩa gì. Dù cho bên trong có ân oán cá nhân hay không, đều là chuyện làm ăn, cô không có lý do chất ván.
Thay vào đó, cô gọi cho Thẩm Giới: “Thẩm thị đã bị Mục Đình Sâm thu mua lại? Tại sao không nói với em sớm hơn? Trước đây anh tìm em cũng là vì lý do này đúng không? Lúc đó… anh hẳn đang rất suy sụp.”
Thẩm Giới giọng điệu hờ hững nói: “Cá lớn nuốt cá bé, Thảm gia không bì được với Mục gia, bị thu mua cũng không có gì kỳ lạ. Anh nên cảm ơn anh ta đã không đuổi tận giết tuyệt, mà thay vào đó là giao cơ nghiệp trước đây của Thẩm gia cho anh xử lý. Chỉ có điểm bắt đồng ở đây là, bây giờ anh đang làm việc cho anh ta. Rồi sẽ có một ngày anh sẽ lấy lại những thứ thuộc về Thẩm gia. Tiểu Ngôn, không có vấn đề gì, thật sự không có vấn đề gì.”
Ôn Ngôn cắn môi nói: “Em tin tưởng anh, không gì có thể làm khó được anh, rồi sẽ ổn thôi.”
Trầm mặc một lát, Thẩm Giới bỗng nhiên nói: “Anh muốn hủy hôn.”
Ôn Ngôn sửng sốt: “Hủy hôn…? Tại sao? Lúc này anh mà từ hôn với Cố gia, không phải là họa vô đơn chí sao?”
Thẩm Giới có suy nghĩ khác cô: “Vốn dĩ anh không hè thích Cố Vãn Vãn. Bây giờ Thẩm gia gặp nạn, không cần Cố gia phải gánh chung. Lúc này hủy hôn là tốt cho tất cả mọi người. Thẩm gia không đến nỗi phải dựa vào phụ nữ để cầm cự. Lát nữa anh có cuộc họp, anh cúp máy nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Ngôn hít sâu một hơi, cho dù là ba năm trước hay bây giờ, cô đều không thể bảo vệ bất kỳ ai khỏi bàn tay của Mục Đình Sâm, chỉ khác trước đây là cô sẽ không thỏa hiệp nữa.
Buổi chiều, má Lưu vội vàng đến phòng tranh nói: “Ngôn Ngôn, tối nay thiếu gia về ăn cơm, con để con mèo… Bánh Trôi ở trong phòng tranh đi, đừng để nó ra ngoài, nếu không thiếu gia sẽ tức giận.”
Ôn Ngôn đáp lại một tiếng, thêm thức ăn và nước cho Bánh Trôi rồi đi ra ngoài.
Hôm nay Mục Đình Sâm về nhà sớm, năm rưỡi đã về tới nơi. Những người trong bếp cũng theo giờ của anh để chuẩn bị bữa tối, khi anh tắm xong từ trên lầu xuống thì tất cả đồ ăn đã bày sẵn trên bàn.
Ôn Ngôn trước tiên ngồi xuống, càm đũa lên để hai lát cá hồi vào đĩa trống bên cạnh, chuẩn bị sau bữa ăn mang đến cho Bánh Trôi.
Nhìn thấy động tác của cô, Mục Đình Sâm không khỏi nhíu mày: “Con mèo vẫn chưa xử lý sao?”
Ôn Ngôn liếc anh một cái: “Nếu như anh bằng lòng giải quyết những bóng hồng phiêu diêu ở ngoài, tôi cũng sẽ giải quyết Bánh Trôi, néu không thì không cần thương lượng gì hết. Dù sao sau khi ly hôn, anh cũng không rời đi. Nếu không để cho tôi vui vẻ, ai cũng đừng mong dễ thở.”
Mục Đình Sâm biết rằng cô không quan tâm đến việc bên ngoài anh có bao nhiêu phụ nữ, mà chỉ muốn tranh cãi với anh: “Vậy thì cô hãy chăm sóc con mèo đó thật tốt. Tốt nhất một giây cũng đừng rời mắt khỏi nó.”
Hành động gắp rau của cô dừng lại: “Mục Đình Sâm, anh dám thử vứt nó đi xem.”
Phòng ăn lớn như vậy, nhất thời im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên sàn. Anh nghỉ ngờ mình nghe nhằm, đây là cô gái ngoan ngoãn ngậm bồ hòn làm ngọt với anh ngày đó sao?
Kỳ lạ là, anh không cảm thấy tức giận chút nào… mà còn cảm thấy có chút cảm giác vợ chồng.
Đợi một lát bình thường trở lại, anh liền cảm thấy cảm giác này thật kỳ quái, lạnh lùng nói: “Vứt rồi thì cô có thể làm gì?”
Ôn Ngôn nhìn anh, nghiêm túc nói: “Khương Nghiên Nghiên trong lòng anh quan trọng như vậy. Nếu anh bằng lòng so sánh cô ấy với mèo của tôi, tôi không ngại việc anh đối xử với mèo của tôi như thế nào, tôi sẽ đối xử với cô ta như thế đó.”
Anh bỗng nhiên cảm thấy cô giống như một đứa trẻ:
“Ò, tùy ý.”
Ôn Ngôn ăn không nổi nữa, mang đĩa cá hồi lên lầu. Bánh Trôi rất thích ăn cá hồi, rất nhanh liền ăn sạch sẽ, dụi dụi thân thể trắng nõn vào chân cô.
Tâm trạng cô liền dễ chịu hơn, ngồi xổm xuống vuốt ve bộ lông mềm mại của Bánh Trôi: “Bánh Trôi nhỏ, lúc trước mày rõ ràng là mèo hoang, sao bây giò lại béo như vậy?”
Đột nhiên, bên ngoài cửa phòng vẽ có tiếng hừ lạnh vang lên, Ôn Ngôn quay đầu lại, thoáng thấy bóng của Mục Đình Sâm đi qua, sau đó là tiếng đóng cửa phòng làm việc.
Cô không đồng ý, thậm chí còn xem thường trong lòng, có khi động vật còn có tình cảm hơn con người, ít ra cô cũng thấy vui khi nhìn Bánh Trôi.
Sau khi chơi với mèo, cô về phòng ngủ, ở nhà rảnh rỗi cô không chịu được, quyết định ngày mai quay lại công ty làm việc.
Nửa đêm, Mục Đình Sâm ngồi trước máy tính cảm thấy có chút mệt mỏi, dụi dụi mắt, muốn trở về phòng đi ngủ, nghĩ đến Ôn Ngôn nhìn mình khó chịu, liền gạt bỏ ý định.
Đột nhiên anh nghe thấy tiếng động trên bệ cửa sổ, cảnh giác đứng dậy kiểm tra, nhưng bỗng có một đám lông mềm mại chạm vào chân anh.
Cơ thể anh trở nên cứng ngắc, cảm thấy nỏi da gà và tê dại đầu, cả người như bị đóng băng bởi một thế lực thần bí nào đó, không thể nhúc nhích, thậm chí không thể đá văng Bánh Trôi đang dính lầy chân mình!
“Lưu… má Lưu…” Anh khó khăn kêu cứu, nhưng dưới lầu không có một chút động tĩnh, lúc này người trong nhà đều đã đi nghỉ.
Anh nghiền răng chịu đựng, một lúc sau Bánh Trôi hết hứng dụi vào người anh, nhảy lên bàn làm việc, nhìn thấy chiếc máy tính xách tay sáng đèn của anh, tỏ ra vô cùng thích thú, bắt đầu bộ dạng “nhảy múa bàn phím”. Anh nhìn thành quả cả đêm lao động cật lực của mình đã bị thêm vào vô số ký hiệu kỳ quặc, não anh như muốn nỗ tung: “Mau đi xuống cho tao!”
Bánh Trôi dừng lại nhìn anh, lại tiếp tục hành động vừa rồi, như thể nó sẽ không dừng lại nếu không gõ hư bàn phím.
Anh vội vội vàng vàng lấy chăn mỏng trên ghế sô pha, túm lấy Bánh Trôi mang vào phòng ngủ: “Ôn Ngôn!” Ôn Ngôn bị giọng nói của anh làm giật mình: “Sao vậy?”
Chỉ thấy Mục Đình Sâm ném con mèo đang quấn trong chăn mỏng lên giường, chưa kịp trút giận thì đã thấy Bánh Trôi chui ra khỏi chăn mỏng, tìm một vị trí ưng ý bên cạnh Ôn Ngôn, cuộn mình lại! Lúc đó anh mới nhận ra hành động của mình đã tạo thành chuyện gì, đó là giường của anh!
“Cô… cô xử lý con mèo ngay đi, hoặc là nuôi ở sân sau cho tôi! Nếu để tôi gặp nữa, đừng trách tôi không khách sáo!” Anh sắp điên rồi, từ nhỏ đã có một sự đề phòng không thể giải thích được đối với động vật nhỏ. Con mèo này không sợ chết mới dám xông vào phòng làm việc của anhl
Khi Ôn Ngôn nhận ra chuyện gì đã xảy ra, cô có chút sợ hãi: “Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đem nó ra sân sau, bảo đảm không được vào nhà, có được không? Nếu anh thấy nó ở trong sân không được đụng vào nó, như vậy được không?”
Lúc này, Mục Đình Sâm cảm thấy khó chịu sau khi chạm vào con mèo, liền đi đến đầu cầu thang, gọi má Lưu thay ga trải giường và chăn bông, sau đó vào phòng tắm đóng sầm cửa lại.
Khi má Lưu nhìn thấy Bánh Trôi ở trên lầu liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, bà không dám nói nữa, tay chân lanh lẹ thay ga trải giường, tiện thể mang Bánh Trôi về phòng tranh đóng lại, khóa cửa sổ xong mới yên tâm.
Ôn Ngôn bị dằn vặt cũng không ngủ được nữa, tiếng nước chảy róc rách từ trong phòng tắm kích thích màng nhĩ của cô, trong màn đêm tĩnh mịch dường như vô cùng rõ ràng. Cuối cùng nửa tiếng sau, tiếng nước ngừng lại, Mục Đình Sâm quấn một chiếc khăn tắm bước ra với khuôn mặt u ám.