Mục Tỉnh Ngôn từ chối động tác giúp đỡ hành lý của Kính Thiếu Khanh: “Không sao đâu, con tự làm được, bên trong đó là quà cho mọi người, không quá nặng.
Bố Kính, dường như bố vẫn chưa già đi, so với lúc con đi thì bố không có thay đổi một chút nào cả.
Dì với Nhiễm Nhiễm đâu?”
Kính Thiếu Khanh cảm thấy đứa nhỏ hiểu chuyện rồi, không còn khăng khăng muốn giúp xách đồ nữa: “Đang ở bên trong chờ con về ăn cơm, con đã trở về rồi.
Tiểu Phàm cũng sắp tới rồi, lần sau ba người các con lại có thể cùng nhau tụ tập rôi.”
Mục Tỉnh Ngôn cười không nói gì, bước vào phòng, trong chốc lát, Kính Thiếu Khanh như có ảo giác, như thể Mục Đình Sâm đang đứng trước mặt anh, có quá nhiều nét của Mục Đình Sâm trên người Mục Tinh Ngôn Mu, đặc biệt là bóng lưng, gần như được tạc ra từ một khuôn.
Nghe thấy động tĩnh, Nhiễm Nhiễm như một cơn gió từ trên lầu đi xuống, trong tâm trí đã chuẩn bị ra đủ cảnh gặp gỡ.
Nhưng khi gặp Mục Tỉnh Ngôn, cô lại nhát gan, kịp thời dừng lại ngượng nghịu nhỏ giọng hỏi: “Anh cả, bây giờ ăn cơm chứ?”
Mục Tinh Ngôn gật đầu: “Ừ, anh đi rửa tay đã.”
Khi anh vào nhà vệ sinh, Trần Mộng Dao cầm lấy bàn tay của con gái mình: “Mẹ nói con ở trong phòng nửa ngày làm cái gì, hoá ra là để trang điểm sao, còn nữa vừa nãy con nũng na nũng nịu là cái trò ma quỷ gì? Anh cả từ nhỏ đã lớn lên cùng con, còn có thể không biết tính cách của con như thế nào sao?”
Kính Tiêu Nhiễm không vừa lòng lầm bằm trong miệng, ánh mắt luôn liếc về hướng nhà vệ sinh, lúc Mục Tinh Ngôn đi ra, cô lại không dám nhìn nữa, lúc ăn cơm cũng chỉ toàn cúi đầu.
Trên bàn ăn, Trần Mộng Dao hỏi: “Đoàn Tử, con có qua Mỹ gặp bó mẹ con không?”
Đã lâu không có ai gọi biệt danh của cậu, Mục Tinh Ngôn khó hiểu cảm thấy có chút không quen: “Dì à, con đã 22 tuổi rồi, dì gọi con là Đoàn Tử có phù hợp không? Con không qua Mỹ, con không có thời gian.”
Không có thời gian, ba từ này, nghe xong trong lòng liền có nỗi đau không thể giải thích được.
Kể từ khi Mục Đình Sâm đưa Ôn Ngôn qua Mỹ, hầu hết chuyện của công ty đều giao cho Kính Thiếu Khanh, Kính Thiếu Khanh vừa quản lý Mục thị vừa quản lý Kính thị, thực sự là quá sức mệt mỏi.
Mục Tinh Ngôn luôn để ý, từ nhỏ, cậu đã rất hiểu chuyện, học cái gì cũng rất chăm chỉ nỗ lực, năm lớp 11 liền chủ động muốn đi Pháp du học, chỉ vì để sớm có thể trở về tiếp quản sự nghiệp gia đình, có thể giúp Kính Thiếu Khanh giảm bớt mệt mỏi.
Tất nhiên cậu không có thời gian để đi Mỹ thăm Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn, thời gian của cậu bị sắp xếp đầy ắp, đến thời gian nghỉ ngơi hàng ngày cũng được kiểm soát rất chặt chẽ, không lệch một phút một giây nào, vì vậy cậu và bố mẹ ruột của mình đã mười chín năm không gặp nhau rồi.
Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh im lặng sau khi nghe điều này.
Vì Ôn Ngôn bị tai nạn năm đó nên Mục Tinh Ngôn từ nhỏ đã phải chịu quá nhiều áp lực.
Họ muốn cho con mình một môi trường ám áp và thư giãn, nhưng thực tế là không thể, Mục gia chỉ có một người thừa kế là con một như vậy, sớm muộn gì mọi gánh nặng cũng sẽ đè nặng lên đôi vai non nớt của cậu.
Sự im lặng đột ngột khiến Kính Tiêu Nhiễm tò mò ngắng đầu lên, nhưng cô lại bắt gặp đôi mắt cười của Mục Tinh Ngôn..
Danh Sách Chương: