Lâm Thái Vi tức giận nghiền răng ken két, lại không dám làm gì Ôn Ngôn, bèn phẫn nộ vội vàng bỏ đi.
Vừa rồi Ôn Ngôn vả cái tát đó rất mạnh, vì thật sự là cô đã bị chọc tức, khi quay về phòng bệnh, tay cô vẫn còn đau đây. Mục Đình Sâm kéo cô qua một bên: “Bên phía Lâm Táp có bọn anh rồi, em về trước đi, không có em Tiểu Đoàn Tử sẽ không chịu được.”
Ôn Ngôn thấy trên mặt Trần Mộng Dao cũng đầy vẻ mệt mỏi, kéo luôn Trần Mộng Dao đi cùng: “Đi thôi, cậu theo mình về trước, ngủ dậy thì đến đây nữa, mình phải về trông con mình.”
Trần Mộng Dao biết chắc chắn Kính Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm sẽ không đi, ở đây phải có người canh giữ, cũng không mở miệng nói, bèn gọi thức ăn ngoài cho bọn họ, rồi về nhà họ Mục với Ôn Ngôn.
Khi bọn họ ra khỏi bệnh viện, mặt trời chói chang bầu trời tươi đẹp, cảm giác như vừa tỉnh ngủ, mặt trời vẫn chưa lặn, hình như ngày hôm nay dài hơn bình thường, khiến người ta có hy vọng ngày này đừng qua đi, cứ dừng lại mãi mãi, vậy Lâm Táp sẽ không phải rời khỏi thế giới này.
Khi tỉnh lại ăn cơm, Trần Mộng Dao vừa ăn vừa nghẹn ngào: “Mình không thể ngờ được là bỗng nhiên Lâm Táp lại gục xuống… cả đời này anh ấy không may mắn hơn ai cả, tại sao ông trời không muốn buông tha cho anh ấy?”
Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử, im lặng không nói gì, chuyện này không ai có thể nói rõ ra được. Cái chết giống hệt một tắm lưới khổn lồ bao trùm cả thế giới, mỗi một góc, mỗi ngày sẽ luôn có người chết đi, đau thương lan tràn ra xung quanh. Chỉ khi lan tràn đến bên cạnh mình mới có thể tự cảm nhận, cuối cùng không ai trốn thoát được tắm lưới khổng lồ đó, chỉ là có vài người chậm chút thôi.
Trần Mộng Dao không ăn nữa, ăn hai ngụm canh rồi đặt bát lên bàn: “Mình đến bệnh viện xem sao, dù gì ở đây cũng không có gì làm. Cậu bận giữ con, không tiện, để Mục Đình Sâm xử lý là được.”
Ôn Ngôn gật đầu: “Mình cũng lực bắt tòng tâm rồi, giao cho mọi người vậy. Lúc rảnh rỗi mình sẽ đi thăm, nhắc nhở Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh chú ý nghỉ ngơi nhé, đừng để bản thân họ cũng suy sụp, e rằng bây giờ họ chưa ngủ chút nào.”
Trần Mộng Dao đi rồi, má Lưu đi đến với vẻ mặt nặng nề: “Lâm Táp gặp chuyện chẳng lành sao? Lần trước không phải là trông cậu ấy rất phán chấn à? Lúc tiệc đầy tháng của tiểu thiếu gia Á „ Ấy.
Ôn Ngôn có vẻ uễ oải: “Tương lai và ngoài ý muốn, không biết cái nào sẽ đến nhanh hơn, chẳng phải người còn sống là thế này sao? Có khi ngày nào đó sẽ không còn nữa. Tối qua bọn con không có mặt Tiểu Đoàn Tử có ngoan không? Chắc chắn là làm má mệt lắm phải không?”
Má Lưu thở dài: “Má nói cho con nghe, xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm qua tiểu thiếu gia ngoan lắm, không quậy không phá, tỉnh lại đối bụng cũng không khóc, tự ngậm ngón tay, đồng hồ báo thức reng lên, má tỉnh dậy mới cho tiểu thiếu gia uống sữa.
Có phải là cậu bé cảm ứng được cái gì không?”
Dĩ nhiên Ôn Ngôn không tin máy chuyện tâm linh này, chỉ vui mừng tối qua Tiểu Đoàn Tử rất ngoan. Vào tiệc đầy tháng, má Lưu còn thấy Lâm Thải Vi nói cô ta và Lâm Táp không bền vững lâu, ai ngờ một lời thành sắm, chỉ la không ngờ rằng lại chấm dứt bằng cái chết của Lâm Táp.
Ở nhà trọ.
Đêm qua An Nhã cũng không ngủ ngon, cô ta ngoài mua đồ, trùng hợp trông thấy Lâm Táp đứng ở ven đường không đúng lắm, chẳng đợi cô ta quan sát kỹ, Lâm Táp gục xuống, cô ta bèn xông lên trước mới phát hiện anh hộc máu, ý thức cũng lẫn lộn, còn cầm điện thoại, đang xem trang địa chỉ.
Đối với Lâm Táp, cô ta luôn có một cảm giác tình cảm không rõ, lúc trước cô ta nghĩ là thích, nhưng sau đó mới phát hiện cảm giác đó không giống với cảm giác của cô ta với Kính Thiếu Khanh. Bây giò nghĩ lại, cô ta cảm thấy Lâm Táp như anh ruột của mình, như người nhà vậy. Cô ta muốn ở bệnh viện nhưng lại sợ xấu hỗ khi đụng vào đám người Ôn Ngôn, vẫn lo lắng cho đến giờ.
Ngay khi cô ta đứng ngồi không yên, tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên ở cửa, có chìa khóa nhà trọ của cô ta thì chỉ có A Trạch.
Trước đó A Trạch nói phải đi đến khu Nam Thành với Diệp Quân Tước, chắc là đi hơn một tuần, không ngờ anh ta lại quay về nhanh như thế. Cô ta đứng lên nói: “Anh ăn cơm không?
Tôi… tôi không biết anh về, chưa kịp nấu cơm.”
A Trạch bình tĩnh nói: “Đừng để ý đến tôi, cô muốn ra ngoài à?”
Lúc này An Nhã mới phát hiện mình còn cầm điện thoại và chìa khóa, có vẻ rất giống sắp đi ra ngoài. Cô ta khựng lại một lát rồi nói thẳng: “Tôi muốn đến bệnh viện, Lâm Táp đang ở bệnh viện, tối qua tôi thấy anh ấy hộc máu té xỉu, tôi đưa anh ấy vào bệnh viện rồi.”
A Trạch giật mình, bấy giờ mới phản ứng lại tại sao đột nhiên Diệp Quân Tước đòi về, Lâm Táp đã xảy ra chuyện, nói vậy thì Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh cũng đã quay về: “Nếu cô muốn đi… thì đi đi. Tôi nhắc cô trước, đừng nói lời không nên nói, còn nữa… Diệp Quân Tước mà biết thì sẽ không vui, đi nhanh về nhanh.” Xem thêm nhiều ngôn tình hoàn.
An Nhã thở phào một hơi, đồng thời cũng hơi cảm động, biết rõ là dung tung cho cô ta đi có thể sẽ gặp phiền phức, nhưng anh ta vẫn để cô ta đi: “Được, tôi sẽ quay lại nhanh.”
Đến bệnh viện rồi, cô ta hỏi rõ phòng bệnh của Lâm Táp xong, không dám đi thẳng qua mà đứng quan sát ngoài hành lang, muốn chờ xem không có ai thì vào, bây giờ chắc chắn không có chuyện không người canh bên cạnh Lâm Táp. Tuy rằng cô ta quyết định đến đây nhưng vẫn chưa chuẩn bị tốt sẽ gặp mặt đám người Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh, nhát là Ôn Ngôn, khiến cô ta vô thức sợ hãi.
Bỗng nhiên cửa phòng bệnh của Lâm Táp mở ra, Trần Mộng Dao đi ra, phản ứng đầu tiên của An Nhã là trốn đi, nhưng ngoại trừ phòng bệnh khác thì xung quanh không còn gì, cũng không có chỗ cho cô ta núp. Trong tích tắc do dư đó, Trần Mộng Dao thấy cô ta.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng im lặng, mặt mày Trần Mộng Dao đầy sương lạnh, hình như đang giằng co gì đó, sau một lúc lâu cô mới nói: “Nếu cô muốn đi vào thì vào đi, nếu không đụng phải cô, có thể Lâm Táp đã chết ở ven đường.”
An Nhã cúi thấp đầu: “Tôi… hay là tôi không vào? Hôm qua Lâm Táp hộc máu, anh ấy không sao chứ? Tại sao lại như vậy? Vẫn là vì đau dạ dày à?”
Mũi Trần Mộng Dao hơi hồng: “Ung thư dạ dày thời kỳ cuối, không sống được máy ngày nữa, nên tôi mới cho cô vào thăm đây là thời khắc cuối cùng của cô và Lâm Táp, không liên quan gì đến tôi. Vốn là tôi không muốn gặp cô, cô đừng hy vọng tôi sẽ tha thứ cho cô. Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh đang ở trong đó, nếu đã đến mà lại không có can đảm đi vào sao?”
An Nhã không có gan đi vào thật, cô ta không có mặt mũi nào gặp Kính Thiếu Khanh: “Tôi không có gan đi vào, chào hỏi Lâm Táp giúp tôi một tiếng, tôi đi trước.” Nói xong, cô ta vội vàng quay người đi xuống cầu thang bộ hành lang, đi mắt.
Trần Mộng Dao không nói gì, cô đã nói Lâm Táp sắp chét, An Nhã vẫn không dám đi vào, biết trước như vậy thì cần gì phải làm chuyện này? Để bây giờ không còn mặt mũi gặp ai.
Đi ra khỏi bệnh viện, An Nhã đỡ lấy gốc cây ven đường mà nôn khan, cô ta không nôn ra được cái gì, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, đầu váng mắt hoa.