Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Từ Dương Dương liếc mắt nhìn Đường Xán: “Bọn em đăng ký xong mà em vẫn chưa dám nói cho bố mẹ em biết, tối hôm nay còn phải đi chiến đấu một trận “ác liệt nữa cơ, nhưng mà em không sợ hãi như trước đây nữa rồi, em sẽ dũng cảm đối mặt.”
Ôn Ngôn tán đồng, gật đầu nói: “Đúng thế, em sớm mà biết thế thì tốt.

Sau này em vẫn sẽ dự định làm một kế toán như mẹ em nói chứ? Có muốn giống như Đường Xán đến Mục thị tiếp tục làm nhà thiết kế không? Con người nên lựa chọn việc mà mình thích, công việc cũng nên lựa chọn việc mà mình yêu thích thì sẽ tốt hơn.”
Từ Dương Dương có chút do dự: “Ngưỡng yêu cầu của Mục thị quá cao, với trình độ của em, làm thiết kế thì thôi vậy, nhưng mà em muốn cùng làm với Đường Xán, em có thể đến Mục thị làm việc khác.

Có anh ấy thay em hoàn thành giấc mơ làm nhà thiết kế của em là được rồi, cuộc đời này em không thể vượt qua được anh ấy, chị Ôn Ngôn, chị phải mở cho em đi cửa sau nhé.”
Cái cánh cửa sau này đương nhiên Ôn Ngôn là sẽ mở cho cô: “Không vấn đề gì, ăn đồ của người khác thì phải chịu thôi, bữa cơm này chị đã ăn rồi, mở cửa sau cho em thì có là gì? Ngày mai chị đến công ty hỏi xem bộ phận nào còn thiếu người mà em lại có thể làm được, hỏi xong chị sẽ liên lạc với em.


Yên tâm đi, có chị và Đường Xán ở công ty, em sẽ không bị bắt nạt đâu.”
Đường Xán đột ngột thở dài: “Vốn dĩ là muốn mời Mục tổng cùng ăn cơm, nhưng mà lại cảm thấy là gương mặt nghiêm nghị của anh ấy sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí, khiến cho Ề mọi người không được thoải mái, thê nên đành thôi.

Ôn Ngôn, cô giúp tôi nói lời cảm ơn với Mục tổng nhé.”
Ôn Ngôn không nhịn được cười: ‘Có đến mức đấy không? Kỳ thực thì anh ấy cũng không nghiêm túc đến thế đâu, tối hôm nay tôi ra ngoài ăn cơm, anh ấy còn phải ở nhà trông con trai nữa, làm gì mà đáng sợ đến thế? Hai người mà nhìn thấy anh ấy chăm trẻ con thì sẽ không nghĩ như thế nữa.

Tôi sẽ nói giúp cho hai người, yên tâm đi.”
Ăn cơm xong, cô quay về Mục trạch, việc đầu tiên là Ôn Ngôn chuyển lời cảm ơn của Đường Xán đến Mục Đình Sâm.

Mục Đình Sâm không có phản ứng gì mấy: “Cảm ơn anh gì chứ? Có gì đáng để cảm ơn đâu, em quay về đúng lúc lắm, anh vẫn còn việc phải làm, em mau đi trông cái thằng nhóc con đi, anh sắp bị thắng bé làm phiền đến chết đi được.”
Ôn Ngôn liền cảm thấy rất thắc mắc, từ cách Mục Đình Sâm thay đổi cách gọi Tiểu Đoàn Tử thì thấy quả thật là có chuyện gì đó, Tiêu Đoàn Tử đã làm gì mà khiến cho anh bực bội đến thế?
Đợi Mục Đình Sâm đi lên tầng, Ôn Ngôn đi tìm má Lưu hỏi: “Tiểu Đoàn Tử đã làm gì vậy? Sao lại khiến cho Mục Đình Sâm cáu đến dựng hết cả tóc lên như thế? Lại còn gọi con trai mình là thằng nhóc con nữa chứ.”
Má Lưu thở dài: “Thiếu gia trước đó đi đến thư phòng làm việc, tiểu thiếu gia nhất định đòi bám theo cậu ấy, kết quả là vẽ đầy lên tài liệu của thiếu gia, hình như phần tài liệu đó ngày mai phải dùng đến, thế nên mới tức giận.

Không có cách nào khác, sau khi hai con về nhà thì tiểu thiếu gia sẽ không cho má động đến nữa, chỉ chịu theo hai con thôi.”
Ôn Ngôn sợ hãi một lúc, ôm lấy Tiểu Đoàn Tử đưa lên tầng đi tắm: “Tại sao con lại làm như thế hả? Bố con không đánh cho con một trận là con mạng lớn, mẹ mà hủy tài liệu của bố con thì ông ấy nhất định sẽ đánh chết mẹ mát thôi.


Bố con coi trọng công việc hơn cả mạng sống của mình, sau này không được làm như thế nữa.”
Tiểu Đoàn Tử thì như bê con không biết sợ hổ: “Là bố không chịu chơi với con nên con mới vẽ thôi.”
Mí mắt của Ôn Ngôn không khỏi giật vài cái, cái thằng ranh này sau này nhất định sẽ bị ăn đòn không ít, cũng không biết cái câu trẻ con không đánh thì không thành người có đúng thật không nữa…
Tắm xong, lúc mặc quần áo cho Tiểu Đoàn Tử, cô phát hiện ra Tiểu Đoàn Tử không chỉ phá hoại tài liệu của Mục Đình Sâm mà cả cái áo sơ mi trắng của anh cũng đã bị bôi đầy ra, loại bút vẽ đó bôi lên quần áo thì không cách nào giặt sạch đượ!
c Cô bực mình, túm lấy Tiểu Đoàn Tử mắng cho một trận: “Con là thằng nhóc phá gia chỉ tử, có biết là cái áo này đắt tiền lắm không hả? Con vẽ vào đâu không được? Mẹ chẳng phải là đã để bà mua cho con rất nhiều giấy vẽ đấy thôi? Vẽ lên giấy thì thiệt thòi cho cái tay của con thế à? Trước đây không đánh con là vì con còn nhỏ, không nỡ đánh đòn, con bây giờ thì càng ngày càng phá phách! Mẹ bây giờ đang rất tức giận!”
Tiểu Đoàn Tử thì vô cùng bình tĩnh: “Bố có tiền, mẹ đừng giận nữa.”
Ôn Ngôn: “…”
Trước khi Mục Đình Sâm làm xong việc, Ôn Ngôn giúp Tiểu Đoàn Tử đem cái áo đi tiêu hủy “tang vật”, tránh cho Mục Đình Sâm nhìn thấy lại mắng thằng bé, anh vì tài liệu bị phá hỏng đã không vui rồi, rất dễ nổi cáu, tủ áo của Mục Đình Sâm có nhiều áo như thế, chắc là anh sẽ không phát hiện ra đâu.

Sự thực chứng mình là Ôn Ngôn đã nghĩ quá nhiều rồi, cái áo đó có thể tạo cơ hội cho Tiểu Đoàn Tử vẽ lên là vì Mục Đình Sâm ngày mai phải mặc, thế nên mới bỏ ra trước để lên giường.

Mục Đình Sâm làm xong việc quay về phòng thì câu đầu tiên là hỏi về cái áo: “Cái áo của anh đi đâu rồi? Ngày mai anh phải mặc nó.”
Ôn Ngôn muốn nói là không nhìn thấy, nhưng mà lúc lâm trận thì lại thấy sợ hãi, cảm thấy không giấu được nữa đành phải nói thật: “Bị Tiêu Đoàn Tử vẽ lên rồi, giặt không sạch nên đem vứt đi rồi.

Con đẻ anh đấy, anh đừng giận, anh có tiền mà, chúng ta mua cái khác là được rồi.”
Mục Đình Sâm bóp đầu: “Anh thật là… phục hai mẹ con nhà em rồi.

Tiêu Đoàn Tử ngủ rồi đúng không? Anh mệt gần chết rồi, đi ngủ trước đây, em giúp anh tìm một bộ đồ nghiêm túc một chút ra, ngày mai anh phải đi tham gia một lễ kết hôn, em không cần phải đi, buổi chiều anh sẽ quay về công ty.”

Dẫu sao những trường hợp như thế Ôn Ngôn cũng không thích tham dự, Mục Đình Sâm không đưa cô đi thì càng tốt, nhưng mà cô không đi có một điều kiện cần có, đấy là không cho phép có người phụ nữ khác đi cùng với anh: “Em không đi thì cũng không được đưa người khác đi cùng với anh đấy nhé!”
Anh lập tức tỏ ra cười cười, đưa tay bóp mũi của cô, đáy mắt ánh lên vẻ chiều chuộng: “Nghĩ cái gì thế chứ? Em không đi rồi thì anh còn có thể đưa ai đi được nữa? Chỉ có một mình anh thôi.

Anh đi ngủ trước đây.”
Đêm đã muộn rồi, ở một nơi khác.

Đường Xán đưa Từ Dương Dương đến dưới khu nhà chung cư, có chút không yên tâm: “Thật là không muốn anh cùng em đi lên sao?”
Từ Dương Dương chỉ cần nghĩ đến chuyện kết hôn sẽ gây nên trận tranh cãi là trong lòng lại thấy sợ sệt, nhưng mà để Đường Xán cùng đi lên thì sẽ chỉ khiến cho sự việc càng không thể khống chế được mà thôi, thế nên cô cố tỏ ra nhẹ nhõm nói: “Thật là không cần, mẹ em cũng sẽ không ăn thịt em đâu, anh đi về trước đi, trên đường lái xe cần thận.”
Đường Xán không còn cách nào khác, hôn lên trán cô: “Được rồi, nếu như mà có chuyện gì thì nhớ là có thể gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào, bên này em có kết quả rồi thì cũng gọi điện thoại cho anh, để anh được yên tâm.”
Từ Dương Dương gật đầu, nhìn xe của Đường Xán biến mắt trong màn đêm mới hít thật sâu rồi đi về nhà.

Đi đến trước cửa nhà, cô lấy chìa khóa vừa mới cắm vào ỗ khóa thì cửa nhà đã bị mở ra từ phía trong, mẹ Từ với gương mặt u ám nhìn cô ấy: “Đi đâu đấy hả? Đã nói là phải về nhà trước 11 giò tối cơ mà, bây giờ đã là máy giờ rồi? Mẹ vừa mới nhìn xuống dưới tầng, là Đường Xán đưa con về đúng không, con quyết định là sẽ cùng thằng đấy cả đời sao? Con còn rất trẻ, chuyện tình cảm quá là phiến diện…”
Không đợi mẹ Từ nói hết câu, Từ Dương Dương đã đưa thẳng giấy đăng ký kết hôn ra: “Con và anh ấy đã đăng ký kết hôn rồi, mẹ có nói gì thì cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
Mẹ Từ nhìn chằm chằm vào cái quyển số đỏ nhỏ trong tay của Từ Dương Dương, đồng tử giãn to ra, vẻ mặt từ kinh ngạc đã chuyển thành phẫn nộ: “Từ Dương Dương! Con muốn chết đấy à? Từ lúc nào đã ăn trộm số hộ khẩu ở chỗ mẹ?”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK