muốn làm gì?”
Anh đột ngột đẩy cô ta ra: “Tôi không có thói quen động tay động chân với phụ nữ, nhưng nếu cô thiếu hiểu biết, vậy tôi cũng không ngại để vệ sĩ của tôi làm thay.” Khương Nghiên Nghiên ngã xuống đất, giày cao gót vốn là cô ta lựa chọn cần thận để đi gặp anh, nhưng bây giờ lại là thứ vướng bận nhát. Cô ta cố gắng đứng dậy, tập tễnh bước ra ngoài, nhưng lại bị một vệ sĩ không biết từ đâu đến chặn lại. Cô ta hoàn toàn hoảng sợ, những lời nói tàn nhẫn vừa rồi không thể nói ra được nữa, lúc này, cô ta thật sự đã hiểu Mục Đình
Sâm, một người đàn ông ôn nhuận như ngọc chỉ là vẻ bề ngoài thôi, khi anh cười, thế giới giống như mùa xuân, khi anh tức giận, lại giống như một cơn bão tuyết mùa đông.
“Tôi sẽ không tìm Ôn Ngôn nữa, thả tôi đi đi…” Cô thỏa hiệp, giấu nỗi hận sâu trong mắt, cô biết nếu không đồng ý thì cô không thể nào rời khỏi đây được.
Mục Đình Sâm vẫy tay, vệ sĩ bước sang một bên. Anh nhắc nhở: “Tôi sẽ tin cô một lần, đừng phụ lòng tin của tôi.” Trong bệnh viện, Ôn Ngôn mở mắt ra, câu đầu tiên là hỏi có ai từng đến đây sao. Khi đang ngủ cô lờ mờ nghe thấy âm thanh ồn ào, nhưng cô buồn ngủ quá nên không thẻ tỉnh dậy để tìm hiểu.
Má Lưu phàn nàn: “Chính là Khương Nghiên Nghiên, xem xét thì là kẻ đến không thiện, má không cho cô ta vào đây, gọi vệ sĩ đuổi cô ta ra ngoài. Đừng lo, má đã gọi điện cho thiếu gia, cô ta sẽ không dám tới nữa „ đâu.
Ôn Ngôn cau mày không lên tiếng, chống người ngồi dậy, bụng dưới truyền tới một cơn đau, hít sâu một hồi mới giảm bớt đau được: “Má Lưu ơi… con đau quá, hỏi bác sĩ có thể dùng thuốc tê không ạ?”
Má Lưu không nói gì mà gọi bác sĩ. Mục Đình Sâm đã giải thích, Ôn Ngôn có thể dùng bất cứ thứ gì cô cần, không cần báo cáo với anh.
Ôn Ngôn nằm ở trong bệnh viện hơn một tuần, Mục Đình Sâm không bao giờ xuất hiện, cho tới khi xuất viện anh mới đích thân đến đón cô. Là Trần Nặc lái xe, cô không chọn ngồi ghế sau cùng Mục Đình Sâm mà ngồi ở ghế phụ, má Lưu có chút ngượng ngùng: “Thiếu gia… tôi ngồi ở ghế sau được không?”
Mục Đình Sâm gật đầu, sau đó nhìn ra ngoài cửa số xe, trong đôi mắt bình tĩnh không thể hiện rõ cảm xúc.
Khi xuống xe, má Lưu khoác chiếc áo khoác đã chuẩn bị cho Ôn Ngôn: “Sanh non không thể chịu gió nhiều, phải chú ý, để tránh lưu lại mầm bệnh.”
Lời này không khỏi khiến Ôn Ngôn nghĩ đến hai đứa nhỏ, mũi liền đau nhức, bước qua cửa, trực tiếp trở về phòng, là phòng cho khách, hơn một tháng nay cô và Mục Đình Sâm đã ngủ hai phòng riêng.
Má Lưu hơi bất lực: “Thiếu gia… phu nhân chỉ cảm thấy khó chịu, cậu là đàn ông, nên đảm đương nhiều chút.” Mục Đình Sâm không hề tức giận, gật đầu đi theo, chỉ thấy Ôn Ngôn đã khóa trái cửa lại, anh không thể vào được. Anh đứng ở cửa một lúc rồi bỏ đi, cô đã không muốn gặp anh, vậy thì không gặp nữa.
Công ty Khải Duyệt trực thuộc Kính gia.
Trần Mộng Dao nhận được tin nhắn của Ôn Ngôn thì rất sóc, nều Ôn Ngôn không chủ động nói thì cô không biết về chuyện nhập viện.
Mặc kệ bây giờ vẫn là giò làm việc, cô trực tiếp thu dọn đồ đạc rời đi, không thèm cả xin phép.
Cô vội vàng tới Mục trạch, má Lưu chào cô: “Mộng Dao, con tới rồi. Mau đi chăm Ngôn Ngôn của má nhé.
Con bé hẳn rất khó chịu, hơn một tuần nay ở trong bệnh viện con bé không nói được mấy câu, cũng không muốn gặp thiếu gia, con bé sẵn sàng gọi con tới, chắc hẳn là con bé đang rất hoảng, muốn tìm người nói chuyện.” Khi Trần Mộng Dao biết Ôn Ngôn bị sẩy thai, trái tim cô gần như tan nát, cách đây không lâu, cô đã cùng Ôn Ngôn đi mua quần áo cho đứa trẻ, không ngờ lại không thể dùng đến.
Cô chạy nhanh tới cửa phòng của Mục Đình Sâm định gõ, mẹ Lưu đã kéo cô lại: “Ngôn Ngôn và thiếu gia ngủ phòng riêng nhau, ở ngay phòng bên cạnh.” Trần Mộng Dao trợn tròn mắt, trong lòng cô đang tức giận với Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn được mọi người đồ ky vì ở nhà họ Mục, vậy mà lại chịu bao nhiêu tội ác như thế.
Khi Ôn Ngôn nhìn thấy Trần Mộng Dao, cô không nhịn
được mà trực tiếp khóc lên: “Dao Dao…” Trần Mộng Dao ôm cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành cô: “Được rồi được rồi, không sao cả, tất cả đều đã qua rồi, cậu ổn là được rồi, mình thật sự bị cậu làm cho sợ chết khiếp, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại nói đứa trẻ ngoan của cậu không còn nữa?”
Ôn Ngôn kể lại ngắn gọn sự tình, từng lời từng chữ như dao sắc cứa vào tim cô. Trần Mộng Dao sau khi nghe xong thì cảm thấy tức giận, nhưng lúc này không hợp phát tác, dù sao Ôn Ngôn cũng cần được an ủi, không nên nghe cô tức giận: “Không sinh được thì không cần có con, nhìn những người sau khi sinh đều mắt dáng, ngày ngày bị các con vây khốn mà xót xa.
Không sao đâu, có mình ở đây, mình sẽ ở bên cậu, mai sau lấy chồng thì mình cũng sẽ thắt vòi trứng, chúng ta không cần có con.”