*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chờ Mục Đình Sâm họp xong trở lại văn phòng, thình lình phát hiện không biết từ lúc nào Ôn Ngôn ngủ trêи ghé sofa. Mặc dù văn phòng hệ thống sưởi ấm, cứ như vậy không đắp chăn ngủ vẫn sẽ lạnh, anh tiền lên đánh thức cô: “Anh làm xong rồi, đi ăn cơm.
Ôn Ngôn mơ mơ màng màng mở mắt ra ngồi dậy, cảm giác có chút hoa mắt váng đầu, còn nghẹt mũi, không nghĩ tới cứ như vậy ngủ một hồi, thể chất của cô vẫn chưa được, rất dễ cảm: “Ưm… Máy giờ rồi?” Mục Đình Sâm đưa tay trước mặt cô, chỉ vào thời gian phía trên: “Tan làm, em nói xem là mấy giờ? Bị cảm sao?” Cô hít mũi một cái: “Hình như vậy, chắc không có vấn đề gì lớn đâu, đi thôi.” Vừa ra khỏi công ty, bị gió lạnh thổi, cả người cô cóng đến khẽ run rẫy, vô ý thức rút vào trong ngực Mục Đình Sâm: “Lạnh quá!” Khóe môi Mục Đình Sâm có chút nâng lên, không e dè ánh mắt, đưa tay nắm vai của cô: “Lên xe liền không lạnh nữa.” Ôn Ngôn an tâm hưởng thụ lấy sự che chở của anh, thân cao vẫn có chỗ dùng được, chắn gió che mưa dùng rất tốt.
Ở cửa thang máy sau lưng, Tự Như Linh nhìn một màn này, cảm thấy có chút chướng mắt, cô ta biết mình không có tư cách ghen ghét, nhưng loại cảm giác không thoải mái hết lần này tới lần khác giống bụi gai lớn lên trong lòng, sao cũng không ngăn được. Có lẽ nghĩ phụ nữ bên cạnh Mục Đình Sâm không thiếu, nhưng cô ta nhất định là người cố chấp nhất, từ lúc được Mục Đình Sâm trợ một khoản từ thiện kia, nhân sinh của cô, liền bắt đầu lao về hướng anh.
“Mục tổng và phu nhân tình cảm thật tốt, nghe nói anh ấy và phu nhân hơn kém nhau mười tuổi, quả nhiên là cưng chiều như con gái nâng niu trong lòng bàn tay, thật hâm mộ…” Nghe thấy có người nói, trong lòng Tự Như Linh cảm giác khó chịu, nhíu mày, tăng tốc bước chân rời khỏi công ty.
Đến nhà hàng Bạch Thuỷ Loan, Ôn Ngôn vừa ngồi xuống liền gửi ảnh chụp cho Trần Mộng Dao: “Mình đang ăn cơm ở nhà hàng chồng cậu.” Trần Mộng Dao gửi một tắm ảnh đang ăn ở nhà, mặc dù chỉ có hai người ăn, Kính Thiếu Khanh làm đồ ăn vẫn không ít, nhìn qua màu sắc hương vị đều đủ.
Thấy Ôn Ngôn cứ cầm điện thoại trò chuyện, Mục Đình Sâm thoáng có chút bất mãn: “Nói chuyện với ai đấy?” Ôn Ngôn đưa di động cầm tới trước mặt anh lay lay: “Dao Dao, không có việc gì, nói xong rồi, ăn cơm thôi.” Mục Đình Sâm dừng một chút nói: ‘Đêm nay không quay về, anh nói với má Lưu rồi.” Ôn Ngôn không khỏi nhìn anh vài lần: “Lại không quay về?
Không tốt đâu? Em không yên lòng Tiểu Đoàn Tử.” Mục Đình Sâm ngược lại rất yên tâm: “Lần trước thế giới hai người anh không hài lòng, lần này bù lại. Tiểu Đoàn Tử cũng không phải không thể rời khỏi em, có cái gì không yên lòng?
Má Lưu có thể chăm sóc tốt.” Tuy nói là như vậy, trong lòng Ôn Ngôn vẫn có chút lo lắng, đây là bệnh chung của các bà mẹ, mặc kệ ở nơi nào, trong lòng đều nghĩ đến đứa nhỏ trong nhà, một chút rảnh rỗi liền hận không thể lập tức bay trở về, nhưng Mục Đình Sâm bên này…
Ôn Ngôn sợ lạnh, nhanh chóng trốn vào trong xe, xoa xoa tay sưởi ấm: “Anh đi công tác bên kia có lạnh không?” Mục Đình Sâm đưa tay tăng nhiệt độ trong xe: “Không lạnh, thời tiết rất tốt.” Ôn Ngôn nói đùa: “Vậy rất tốt nha, trong nhà lạnh như thế, coi như đi tránh tránh rét.” Mục Đình Sâm lườm cô một chút: “Sao anh lại cảm giác anh sắp đi công tác em lại vui vẻ chứ? Nếu không hay là anh thôi đi? Em thế này anh không yên lòng đi như thế.” Ôn Ngôn không còn gì để nói: “Cái này… em nào có vui vẻ? Vé máy bay đều mua rồi, nói không đi liền không đi sao? Thôi bỏ đi… Em không nói nữa, tránh cho anh lại cảm thấy em ước gì anh công tác, thừa dịp anh đi công tác lén lút làm gì đó.” Mục Đình Sâm không nói chuyện, Ôn Ngôn cũng không biết trong lòng của anh đang nghĩ gì. Lái xe đến khách sạn, vào cửa ngay lập tức cô liền mở hệ thống sưởi ấm, chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, cô đoán trước được, người không được tự nhiên không dám nhìn Mục Đình Sâm, kết hôn lâu như vậy, cô vẫn còn ngại.
“Cùng tắm?” Mục Đình Sâm cởi áo khoác ra, trưng cầu ý kiến của cô.
“Không không không… Anh tắm, anh tắm trước! Em ăn no bụng quá, nghỉ một lát.” Ôn Ngôn theo quán tính từ chối.
Mục Đình Sâm cũng không nói cái gì, tự bước vào phòng tắm trước.
Nghe trong phòng tắm tiếng nước tí tách tí tách, Ôn Ngôn hít sâu mấy hơi, nói với mình phải bình tĩnh, không phải là chút chuyện sao? Sớm nên quen thuộc. Khóe mắt quét đột nhiên thoáng nhìn, trong áo khoác của Mục Đình Sâm hình như có cái gì, cô tò mò lấy ra nhìn, là hộp trang sức nho nhỏ, không phải lần đầu tiên anh mua cho cô những vật này, cho nên lần này lại là mua cho cô sao?
Để cô kỳ lạ chính là, hộp trang sức không chỉ một, là hai cái, phân biệt đặt ở hai bên túi áo khoác. Cô đều mở ra nhìn thoáng qua, là một đôi bông tai cùng một sợi dây chuyền. Làm nhà thiết kế, cô liếc mắt liền nhìn ra ngụ ý của chiếc bông tai là tình yêu hoàn mỹ, dây chuyền nhìn qua liền bình thường một chút, không có gì đặc biệt.
Trước lúc Mục Đình Sâm tắm xong, cô bỏ đồ vật thả lại chỗ cũ, đương nhiên, nội tâm có chút chờ mong, mặc dù đã bị cô phát hiện, cũng phải giả vờ không biết.
Chờ Mục Đình Sâm từ phòng tăm ra, cô mới từ cạnh giường đứng lên, đột nhiên từ trong tủ treo quần áo của căn phòng anh lấy ra một cái hộp đựng quần áo: “Chút nữa mặc cái này.” Cô có chút kỳ lạ: “Cái gì thế?”