Thẩm Giới trực tiếp gọi điện đến: “Anh không sao, chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, nhưng em… bây giờ không sao chứ? Em nói tai nạn xe là cố ý tông em, ý em là sao?”
Ôn Ngôn không muồn áp đặt những thứ kinh tởm đó lên người khác, nên cô không nói ra: “Không sao, em bên đây khá tốt, anh cũng đừng hỏi nữa, nếu anh không sao thì em cúp máy trước.”
Cô nói xong liền cúp điện thoại, không đợi Thẩm Giới trả lời.
Bây giờ Trần Mộng Dao đang đi làm nên cô không muốn làm phiền cô ấy, cô tìm đại một quán cà phê rồi ngồi xuống, gọi một ly latte, nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, cơ thể cô dần dần thả lỏng.
Chọt, cô thấy một con mèo hoang bản thỉu đang đi ngoài cửa kính, tuy rằng bản nhưng cô có thể nhìn thấy bộ lông nó màu trắng, đôi mắt mèo xanh ngắt như hồ nước, nó nhìn cô tò mò, như thể vừa nhìn thấy vật mới lạ.
Khóe miệng cô bát giác nhéch lên, vươn ngón tay in trên mặt kính, ai ngờ con mèo hoang này lại rất bám người, nó cũng in ngón tay lên xuyên qua mặt kính trùng với tay cô. Trong chớp nhoáng, cô đã đưa ra quyết định, cô muốn nhận nuôi nó.
Khi cô mang con mèo hoang đến cửa hàng thú y làm sạch, diệt trùng, rồi quay về Mục trạch, má Lưu trông thấy cũng đổi sắc mặt: “Ngôn Ngôn con lấy đâu ra con mèo này về vậy? Thiếu gia hình như dị ứng lông mèo, trong nhà không được nuôi thứ này…”
Dị ứng? Không được phép nuôi? Cô càng muốn nuôi nó!
“Má Lưu, con là phu nhân nhà này đúng không? Đây cũng là nhà của con, con làm gì ở nhà mình còn cần phải xem sắc mặt ai sao? Anh ta không thích chuyện của anh ta, con thích làm gì thì làm, hình như cũng chẳng có gì sai, đúng không? Cùng lắm thì con chia phòng ngủ với anh ta, mèo nuôi phòng con, không dính dáng gì đến anh ta.”
Ôn Ngôn nói xong mỉm cười ôm con mèo lên lầu, lúc đi tới cửa phòng ngủ, cô do dự đặt con mèo trước phòng vẽ tranh, rốt cuộc cô cũng không trực tiếp mang con mèo vào phòng ngủ của Mục Đình Sâm. Nếu như anh ta dị ứng lông mèo nghiêm trọng, vậy thì sẽ có nguy cơ tử vong, cô cũng không phải là người biết nặng nhẹ.
Hành động của cô trong mắt má Lưu không thể nghi ngờ là đang tìm đường chết, má Lưu không thể hiểu nổi, lúc trước mỗi giây mỗi phút cô đều sống rất cần thận, sao bây giờ lại đột ngột “không sợ chết” như thế, đây không phải là cô đang đối nghịch với Mục Đình Sâm sao?
Để ngăn Mục Đình Sâm phát hiện ra sự tồn tại của con mèo, má Lưu đã dặn người hầu trong Mục trạch không được lên tiếng, đồng thời bà lén khóa phòng vẽ tranh lại.
Sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, buổi tối Mục Đình Sâm lần đầu quay lại nhà kể từ khi xảy ra chuyện, má Lưu khẩn trương báo cho Ôn Ngôn: “Ngôn Ngôn, con tuyệt đối đừng để thiếu gia biết con nuôi mèo, dù sao cậu ấy cũng không thường xuyên ở nhà, giấu được ngày nào thì hay ngày đó…”
Ôn Ngôn thờ ơ: “Tại sao lại phải giấu? Cũng chẳng phải làm chuyện xấu hổ gì, nếu anh ta muốn biết thì con cũng không giấu được. Hệt như khi con ra ngoài gặp ai, làm gì anh ta đều biết đấy thôi, con mang mèo hoang về, chắc gì anh ta không biết chứ.”
Má Lưu chỉ hận không thể rèn sắt không thành thép, bà thở dài, vội xuống lầu chuẩn bị bữa tối. Ôn Ngôn không còn né tránh Mục Đình Sâm nữa, cũng theo bà xuống lầu, mặc dù nhìn thấy anh cô vẫn thấp thỏm như cũ… Không, dù có thấp thỏm thế nào thì cô cũng không định né tránh nữa, cuộc sống chui rúc như con chuột ấy thật chẳng có ý nghĩa gì.
Ngay khi cô đến cầu thang, Lâm quản gia tiền đến và nói: “Phu nhân, thiếu gia đang tìm cô.”
Cô liếc nhìn trong phòng khách, Mục Đình Sâm đang ngồi trên ghế sô pha, cô bước lên phía trước: “Tìm tôi có việc gì? Có phải Khương Nghiên Nghiên mách với anh hôm nay tôi muốn giết cô ta không?”
Mục Đình Sâm ngước mắt nhìn cô, cau mày: “Cô chưa đọc tin tức?”
Cô lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm tin nóng mới nhất. Tiêu đề bài báo hiện rõ “Mục phu nhân thừa nhận đứa trẻ sinh non máy ngày trước trong vụ tai nạn xe không phải là con của Mục Đình Sâm”.
Điều này tương đương với tất cả mọi người đều biết cô cắm sừng Mục Đình Sâm, tiêu đề cũng thiếu điều ghi thẳng “Mục phu nhân cắm sừng Mục Đình Sâm”.
Sau khi đọc tin, cô bình tĩnh cất điện thoại lại vào túi: “Giờ xem rồi, sau đó thì sao?”
Sắc mặt Mục Đình Sâm sa sầm, ánh mắt anh như muốn ăn thịt người, giọng nói cực kỳ lạnh: “Sau đó?”
Ôn Ngôn nhún vai: “Không phải sao? Anh bảo tôi xem tin tức, tôi xem rồi, sau đó thì sao nữa? Không phải anh nói đứa nhỏ không phải của anh sao? Bây giờ cả thế giới đều biết đứa nhỏ không phải của anh, đỡ phải mừng hụt khi được làm bố rồi đấy.”
Má Lưu vừa bưng món ăn đến phòng khách liền nghe thấy lời của Ôn Ngôn, bà sợ đến mức đồ ăn đang bưng trong tay bị rơi xuống, Mục Đình Sâm đứng dậy nắm lấy vai Ôn Ngôn: “Cô lặp lại lần nữa!”
biết cô cắm sừng Mục Đình Sâm, tiêu đề cũng thiếu điều ghi thẳng “Mục phu nhân cắm sừng Mục Đình Sâm”.
Sau khi đọc tin, cô bình tỉnh cất điện thoại lại vào túi: “Giờ xem rồi, sau đó thì sao?”
chúc các bạn đọc truyện vui vẻ Sắc mặt Mục Đình Sâm sa sầm, ánh mắt anh như muốn ăn thịt người, giọng nói cực kỳ lạnh: “Sau đó?”
Ôn Ngôn nhún vai: “Không phải sao? Anh bảo tôi xem tin tức, tôi xem rồi, sau đó thì sao nữa? Không phải anh nói đứa nhỏ không phải của anh sao? Bây giò cả thế giới đều biết đứa nhỏ không phải của anh, đỡ phải mừng hụt khi được làm bố rồi đấy.”
Má Lưu vừa bưng món ăn đến phòng khách liền nghe thấy lời của Ôn Ngôn, bà sợ đến mức đồ ăn đang bưng trong tay bị rơi xuống, Mục Đình Sâm đứng dậy nắm lấy vai Ôn Ngôn: “Cô lặp lại lần nữal”
Ôn Ngôn nhìn người đàn ông gần trong gang tắc, sắc mặt cô lạnh lùng chưa từng thấy, cô không hề nghi ngờ anh sẽ đánh cô, vì cô biết cô đã thành công chọc giận anh.
Giờ phút này cô cũng không còn sợ nữa, thậm chí còn cảm thấy vô cùng thoải mái, hóa ra đây là cảm giác sống không phải cúi đầu, dè dặt từng li từng tí.
Thấy vậy má Lưu vội vàng bước tới lôi Mục Đình Sâm ra: “Có chuyện gì thì nói chứ sao lại muốn động tay động chân chứ. Từ nhỏ đền lớn thiếu gia chưa từng đụng đến một ngón tay của Ôn Ngôn, cậu đánh được cô ấy sao? Ngôn Ngôn là nói dỗi thôi, cậu hùng hồ với con bé làm gì chứ?”
Ngón tay mảnh khảnh Mục Đình Sâm sửa lại quần áo mình, anh như đang cố nén giận: “Ôn Ngôn, tôi đã đánh giá thấp cô, cô muốn đối nghịch với tôi phải không? Tôi ngược lại muốn nhìn xem cô có thể làm đến mức nào?”
Bầu không khí đang căng thẳng tột đột, bỗng lúc này vang lên một tiếng không phù hợp với bầu không khí: “Meo meo.”
Má Lưu thầm sợ hãi, bà biết ngay là chuyện xấu mà, tuy bà đã đóng cửa phòng tranh nhưng cửa sổ lại không khóa, mà mèo là loại động vật có thể trèo từ cửa số đi ra!
Mặt Mục Đình Sâm biến sắc, anh theo tiếng kêu nhìn lại, thấy một con mèo trắng mập mạp thảnh thơi chậm rãi bước từ cửa lớn vào, đầu tiên là đi đến cọ cọ vào chân Ôn Ngôn, sau đó… nó đi thẳng đến anh!
Anh không biết con vật này từ đâu đến, trong chốc lát cũng không phản ứng gì, mãi đến khi con mèo liều mạng bắt đầu cọ vào ống quần anh…
Má Lưu cười nói: “Nhóc con này còn biết nhận chủ cơ đấy… biết chủ nhân của mình là ai, thật là đáng yêu mà…”
Ôn Ngôn nhìn con mèo trắng đang có hét sức lây lòng Mục Đình Sâm, cảm thấy có chút buồn bực, không khỏi đỏ mắt.
Đó không phải là dáng vẻ cô cố gắng lấy lòng anh trước đây sao? Dù anh có ghê tởm, chán ghét đến đâu, cô vẫn cứ lây lòng anh như vậy…
Cô nổi đóa với Mục Đình Sâm, bước tới ôm chằm lấy chú mèo: “Bánh Trôi, đi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Dút lời, cô trực tiếp ôm mèo lên lầu, hoàn toàn bỏ lơ gương mặt đen sì của Mục Đình Sâm.
Sau khi để mèo vào phòng tranh, cô cần thận khóa kỹ cửa số rồi mới xuống nhà ăn dưới lầu, món ăn cũng không khác biệt gì lúc trước, lại còn có thêm vài bảo mẫu đang quét nhà ở phòng khách, cô để ý Mục Đình Sâm cũng đã thay quần áo, biết anh rất ghét mèo nhưng cô lại làm bộ như không phát hiện, cứ trưng ra dáng vẻ thờ ơ.
*Xử lý vật đó đi” Mục Đình Sâm ngồi xuống đối diện lạnh giọng nói với cô.