Từ trước đến nay cô luôn rất tăng động, nay trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ buồn bã, cũng không thích nói chuyện, nằm ngây người cả buổi sáng trên sô pha.
Ôn Ngôn thấy vậy thì buồn lòng: “Dao Dao, có phải cậu…
không vui vì Kính Thiếu Khanh chuẩn bị tang lễ của Lê Thuần không? Mình thấy người đã chết rồi, để anh ấy đi đi, chúng ta rộng lượng một chút.”
Trần Mộng Dao ngơ ngác lắc đầu: “Mình không phải không rộng lượng, mình không vui cũng không phải vì chuyện này.”
Ôn Ngôn hơi lạ: “Vậy thì là gì?”
Trần Mộng Dao hít thở sâu một hơi: “Mình nghĩ anh ấy đang có chuyện giấu mình, dù mình có hỏi thế nào anh ấy cũng không nói gì, trả lời đủ kiểu có lệ. Chính là đêm Lê Thuần chết, anh ấy làm bữa tối xong thì đột nhiên nói muốn đi ra ngoài, công ty có việc gấp, mình bảo anh ấy ăn rồi hãy đi anh ấy cũng không nghe. Mình đợi ở nhà rất lâu cũng không thấy anh ấy về, mình định đến công ty đưa đồ ăn và khăn quàng cổ, nhưng sau khi đến công ty thì mình phát hiện không có ai cả, anh ấy nói dối mình. Trước đây anh ấy không hề nói dối mình…”
“Mình về đến nhà, anh ấy vẫn chưa về, mình ngơ ngơ ngác ngác không biết đã ngủ mê man từ lúc nào, hôm sau tỉnh dậy thì anh ấy đã về, không có biểu hiện gì lạ, mình còn chưa kịp thẩm vần thì đã biết Lê Thuần xảy ra chuyện. Bỏ đi, đợi anh ấy giải quyết xong chuyện của Lê Thuần, mình sẽ trò chuyện vui vẻ với anh ấy, anh ấy như vậy khiến mình rất phiền muộn.”
Sự bồn chồn và khó chịu trong giọng điệu của cô Ôn Ngôn có thể nghe ra được là thật, vào đêm Lê Thuần qua đời, Kính Thiếu Khanh đến trang viên Diệp gia, lâu như vậy không về nhà, cũng là do vừa đi vừa về nên trì hoãn, dù sao cũng có chút xa, Ôn Ngôn giúp Kính Thiếu Khanh giải vây: “Có phải cậu nghỉ ngờ anh ấy ngoại tình không? Không đâu, tối hôm đó Mục Đình Sâm còn nói chuyện điện thoại với Kính Thiếu Khanh kia mà, có lẽ anh ấy đang bận chuyện công ty nhưng không phải ở công ty thôi. Đang mang thai không nên để tâm trạng tệ, coi như là tốt cho đứa trẻ đi.”
Trần Mộng Dao không nói gì, ánh mắt cô trống rỗng nhìn thẳng về phía trước, hiển nhiên là không nghe lọt tai một chữ nào.
Ôn Ngôn thở dài bất lực.
Tối chủ nhật, cuối cùng Kính Thiếu Khanh cũng xuất hiện, đón gió tuyết bước vào cửa, mang theo một thân thể lạnh lẽo, khuôn mặt hốc hác như thể đã trải qua bao thăng trầm, trông thật khiến người ta xót xa.
Trần Mộng Dao không nói gì, chỉ theo anh về nhà.
Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử đưa tới cửa, nhìn tuyết bay lất phất bên ngoài, cô cũng không khỏi nặng lòng, khi nào thì con cô mới lớn đây?
Đột nhiên, một bàn tay phía sau cô đưa ra đóng cửa lại, tầm nhìn của cô bị ngăn trở, quay đầu lại thì thấy là Mục Đình Sâm.
Anh dịu dàng nói: “Ngoài trời gió lạnh, em ôm Tiểu Đoàn Tử đứng ngoài gió làm gì? Qua đây ăn cơm, chuyện của Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao cứ để họ tự giải quyết.”
Cô gật đầu, bước đến bàn, đặt Tiểu Đoàn Tử vào xe đẩy rồi ngồi xuống: “Không nói những chuyện khác, Lê Thuần thật sự rất đáng thương, cũng coi như là vì Kính Thiếu Khanh mới chết, Diệp Quân Tước thật sự quá tàn nhẫn.”
Mục Đình Sâm không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, cho chút ức gà đã nghiền vào miệng Tiểu Đoàn Tử: “Thật ra nếu người đi lấy mẫu không phải Lê Thuần mà là Trần Mộng Dao thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Ôn Ngôn giật mình, nhất thời không biết nên nói gì, Kính Thiếu Khanh tuyệt đối sẽ không để Trần Mộng Dao mạo hiểm, một chút nội dung cũng sẽ không để Trần Mộng Dao biết.
Một lát sau, Mục Đình Sâm đổi chủ đề: “Nhà cũ sửa lại gần xong rồi, khi nào chúng ta đi xem?”
Trong lòng Ôn Ngôn rốt cục cũng có một chút vui mừng: “Cuối tuần tới đi, em nóng lòng muốn đi xem lại lắm rồi, nhà cũ Ôn gia chắc cũng giống Mục trạch trước đây.”
Mục Đình Sâm nói: “Đáng tiếc không có ai ở nên chẳng có hơi người. Anh đã phái người đến trông nhà, sau này sẽ có người dọn dẹp và bảo dưỡng thường xuyên, yên tâm đi.”
Ôn Ngôn không có gì phải lo lắng, từ trước đến nay Mục Đình Sâm xử lý mọi việc khiến cô rất an tâm, cho nên chuyện này mới giao cho anh xử lý, cô không làm gì cả, chính là vung tay chưởng quỹ, thậm chí tiền cũng là anh chỉ trả: “Cám ơn anh.”
Mục Đình Sâm chọt trầm mặc: “Nói gì vậy? Nếu em còn nói với anh những lời khách sáo như thế, anh sẽ hồi hận vì đã giúp em đấy, đối với anh cũng cần phải khách khí sao?”
Cô mỉm cười bất đắc dĩ: “Em biết ơn từ tận đáy lòng mình mà, em không cố tỏ ra khách sáo với anh. Anh nhìn Kính Thiếu Khanh đi, anh ấy giấu Dao Dao chút chuyện, mối quan hệ giữa hai người liền trở nên căng thẳng, anh có chuyện giấu em lâu như vậy, có phải em cũng nên khó chịu không?”
Mục Đình Sâm cụp mắt xuống: “Nếu cần phải nói cho em biết, anh sẽ không bao giờ giấu diếm, nếu không cần phải nói, anh tuyệt đối sẽ không tiết lộ dù chỉ một chữ.”
Cô biết, nên không định ép hỏi, vụ rơi máy bay năm đó cô vẫn nghỉ ngờ, nhưng Mục Đình Sâm không định nhắc lại.
Khu biệt thự Bạch Thuỷ Loan.
Sau khi trở về, Trần Mộng Dao trực tiếp về phòng nghỉ ngơi, không ăn cơm cũng không có bất kỳ giao tiếp nào với Kính Thiếu Khanh.
Kính Thiếu Khanh dường như cũng không rảnh quan tâm đến cảm xúc của cô, không cư xử nồng nhiệt như mọi khi, để cô rời đi nhẹ nhàng.
Mâu thuẫn cuối cùng cũng bị khơi dậy khi cả hai nằm trên cùng một giường, cảm xúc bị đè nén của Trần Mộng Dao giờ không thể kìm nén được nữa: “Kính Thiếu Khanh, anh khiến em cảm thấy rất mệt mỏi.”
Kính Thiếu Khanh cứng người, sau đó đưa tay ra ôm lấy cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Cô không tiếc sức đầy anh ra: “Em không biết sao, em rất thất vọng về cuộc sống hiện tại, cũng rất thất vọng về anh. Đúng vậy, anh thật sự rất tốt, anh chăm sóc em như một đứa bé to xác và phế vật, không phải lo lắng bất kỳ chuyện gì, anh chu đáo và cẩn thận, đến nỗi khi anh muốn nói dối em, em cũng phải dựa vào vận may mới có thể phát hiện được! Em đang nghĩ, cái đêm Lê Thuần chết, nếu em không đến công ty tìm anh, chắc là em cũng sẽ không biết anh đang nói dối em…”
Kính Thiếu Khanh đột nhiên ngồi dậy nhìn cô: “Tối hôm đó em đến công ty? Ngày tuyết rơi em ôm bụng lớn một mình đến công ty tìm anh? Không phải anh bảo em ở nhà sao?”
Cô nằm nghiêng, nhìn anh, hóc mắt hơi đỏ: “Anh đang chất vấn em đó sao? Em chỉ lo anh không ăn cũng không quàng khăn khi ra ngoài, sợ anh đói anh lạnh, thế mà anh lại nói dối em, anh căn bản không đến công ty gì cả! Anh đã đi đâu? Anh đã giấu em chuyện gì trong suốt thời gian qua? Em không muốn nghỉ ngờ hay nghỉ ky gì cả, chúng ta đi được đến hiện tại hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng gì, anh đừng xé bỏ mọi ảo tưởng đẹp đẽ của em về anh!”
Bầu không khí đột nhiên đặc lại, Kính Thiếu Khanh không nói lời nào, tự hỏi có nên nói ra hết mọi chuyện hay không. Nhưng nghĩ đến phản ứng của cô khi nghe đến cái tên Triển Trì, anh lại gạt bỏ ý định đó: “Anh không giấu em chuyện gì cả, tối hôm đó… anh đến công ty trước, sau đó ra ngoài với khách hàng, ở phòng rượu ăn tối khó tránh khỏi có phụ nữ, sợ em không vui nên anh không nói gì về chuyện này cả. Xong là anh về nhà ngay, không phải như những gì em nghĩ đâu. Sau này đừng ra ngoài một mình nữa.”