Thời điểm Từ Dương Dương đến nhà hàng, vừa lúc nhà hàng đóng cửa, Đường Xán cũng vừa từ nhà hàng ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Từ Dương Dương cố gắng lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Thật xin lỗi, để anh đợi lâu như vậy, chúng ta đi ăn bữa khuya đi, em mời.”
Đường Xán nhìn xem trên người cô áo ngủ, trong lòng có loại cảm giác không nói rõ, để cô có thể xuất hiện trước mặt anh, nhất định là tốn không ít sức lực.
Anh đi lên trước đưa tay xoa đầu cô: “Muộn như vậy rồi, em không nên ra ngoài nữa, hôm khác có cơ hội rồi cùng ăn đi, anh đưa em về nhà.”
Từ Dương Dương bị anh “xoa đầu” ngần ra một chút, cảm xúc trái ngược trước đó trong giây lát đều tan biến: “Không sao, nếu như anh không phiền thật sự có thể ăn bữa khuya rồi về.”
Đường Xán nhìn cô: “Nhưng sau khi trở về, em lại phải cãi nhau với mẹ mình, anh không muốn em vì anh và rơi vào nước sôi lửa bỏng, em hiểu không? Thật ra anh đã sớm biết là tối nay em không thể ra ngoài, anh còn không có hi vọng em thật sự ra ngoài gặp anh.”
Ánh mắt Từ Dương Dương nhìn vào nhà hàng đã tắt đèn: “Nhưng anh còn chờ lâu như vậy.”
Đường Xán cười cười: “Bởi vì em đáng được tôn trọng, đã nói rõ là chờ em rồi, anh phải xác nhận chính xác em không đến rồi mới đi.”
Từ Dương Dương lấy dũng khí kéo tay của anh đến trước xe: “Đi thôi, đi ăn bữa khuya.”
Anh không chắc chắn hỏi: “Thật muốn như vậy làm sao? Em không sợ đến khi về nhà lại có một màn gà bay chó chạy à?”
Từ Dương Dương hít sâu một hơi: “Chỉ cần nhìn thấy anh, em liền không sợ cái gì nữa, anh có thể cho em dũng khí, từ trước đến nay đều vậy.
Không biết vì cái gì, chỉ có lúc ở cạnh anh, em mới cảm thấy bản thân được nhẹ nhõm, vừa về đến nhà, em liền cảm thấy bản thân biến thành một con rối không có sinh mệnh.”
Đường Xán không tiếp tục từ chối nữa, mang theo cô đến một quán bán đồ ăn khuya, ngồi ở vị trí ngoài trời, gió đêm chằm chậm thổi, có chút mát mẻ.
Từ Dương Dương gọi một chai rượu, đêm nay cô muốn vui vẻ một chút, không muốn nghĩ nhiều nữa.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Từ Dương Dương mở ra nhìn, là đối tượng xem mắt kết bạn với cô, cô thuận tay nhấn đồng ý, nếu không thì khẳng định sẽ có “rắc rối vô tận”.
Đường Xán nhìn thấy vẻ mặt cô có thay đổi, hỏi: “Ai vậy?”
Cô cười lắc đầu: “Không có ai, là tin rác thôi.”
Bọn họ không chú ý đến có một chiếc taxi dừng ở lề đường cách đó không xa, mẹ Từ khí thế đùng đùng xuống xe, vừa nhìn chút là đã tìm thấy Từ Dương Dương.
Chờ đến khi mẹ Từ đi đến trước mặt, Từ Dương Dương mới phát giác đến, kinh hoảng bối rối đứng lên: “Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?”
Sắc mặt mẹ Từ âm trầm nhìn về phía Đường Xán, mặc dù không nói một chữ, nhưng biểu thị giống như muốn xé người Đường Xán ra vậy, đủ để nói rõ mọi thứ.
Giờ phút này Từ Dương Dương sụp đổ: “Mẹ, có cái gì chúng ta trở về rồi nói được không?”
Mẹ Từ ở ngồi xuống ghế: “Con cho rằng mẹ sẽ náo ở đây sao?
Yên tâm, sẽ không đâu, không phải con nói mẹ chưa từng tiếp xúc với Đường Xán, không hiểu rõ con người nó sao? Vừa hay hôm nay có thể tìm hiểu một chút.”
Thần sắc Đường Xán thong dong, chuyện mẹ Từ có thành kiến với anh, không phải anh không biết, đã từng mắng anh qua điện thoại, ngược lại anh còn không ngờ là có thể ngồi cùng chỗ với mẹ Từ.
Anh gọi nhân viên phục vụ mang thêm bộ bát đũa: “Dì, dì muốn uống loại đồ uống nào?”
Mẹ Từ bởi vì anh quá bình tĩnh, không khỏi nhìn anh thêm một chút: “Nước khoáng là được rồi, uống không quen loại khác.”
Đường Xán giao phó xong với nhân viên phục vụ, mặt mang theo ý cười: “Dì, dì muốn nói gì cứ nói thẳng đi.”
Mẹ Từ xụ mặt hỏi: “Cậu và con gái tôi có quan hệ gì?”
Từ Dương Dương sắp khóc rồi: “Mẹ, sao mẹ lại hỏi người ta vấn đề này? Sao mẹ lại tìm đến được chỗ này? Con không thể có cuộc sống của riêng mình sao? Đến việc con kết bạn mẹ cũng quản? Chúng ta trở về rồi nói có được không?”
Mẹ Từ không để ý tới Từ Dương Dương, chỉ là nhìn chằm chằm Đường Xán, chờ đợi anh trả lời.
Đường Xán suy tư một lát, nói: “Đã từng ở bên nhau, hiện tại là quan hệ bạn bè, nhưng cháu vẫn là hi vọng, có thể cùng cô ấy phát triển thành người yêu.
Cháu biết dì không vừa lòng cháu, nhưng không quan trọng.”
Câu trả lời thế này, làm Từ Dương Dương kinh ngạc một chút, nếu đã chạy không khỏi, vậy liền nghe lệnh trời đi, cùng lắm thì cuối cùng huyên náo khó coi một trận.
Mẹ Từ đánh giá Đường Xán một lát, đáy mắt lộ ra bất mãn nồng đậm: “Đàn ông đeo khuyên tai nhìn như lưu manh ngoài đường, đây chính là phong cách của nhà thiết kế các người sao? Nhìn cách ăn mặc của cậu, liền biết không phải là người cùng một thế thế giới với Dương Dương nhà chúng tôi, nếu cậu muốn chơi đùa thì tìm nhầm người rồi.”
Đường Xán thuận tay lấy khuyên tai bên trái của mình xuống: “Tất cả mọi người đều là người Trái Đất, sao lại không phải một người cùng thế giới? Dì không thích, cháu có thể sửa, sửa đến khi dì hài lòng mới thôi.”
Mẹ Từ hừ nhẹ một tiếng: “Mấy chuyện trước kia trên mạng nói về cậu đều là thật sao?”
Con ngươi Đường Xán chìm xuống, Từ Dương Dương kéo tay mẹ Từ lại: “Mẹ! Mẹ đừng quá đáng thế nữa!”
Mẹ Từ cau mày nói: “Không phải nó muốn yêu đương với con sao? Vậy mẹ nhất định phải biết rõ ràng, nếu là nó chưa làm, sao phải sợ người khác hỏi?”
Đường Xán dừng một chút, nói: “Không sao, Dương Dương, để dì hỏi đi.
Những chuyện trên mạng trước kia… Là thật, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.
Không phải cháu được con gái nuôi sống, chỉ là từng yêu sai người mà thôi.
Tuổi trẻ ai chưa từng đi đường vòng? Dì sẽ không vì chuyện đó mà cắm triệt cháu chứ?”
Lúc này, nhân viên phục vụ nước khoáng mẹ Từ muốn tới, Đường Xán thuận tay nhận, vặn lỏng nắp chai mới đưa cho mẹ Từ.
Mẹ Từ tiếp nhận uống hai ngụm: “Đúng, sẽ không bởi vì chuyện đó mà có ý kiến với cậu, vậy tôi hỏi cậu, cậu thích con gái tôi ở điểm nào nhất?”
Đường Xán nhìn Từ Dương Dương: “Tất cả mọi thứ của cô ấy cháu đều thích, nếu như dì lo lắng cháu chỉ có hứng thú nhất thời với cô ấy, vậy cháu xin xác minh lại, qua thời gian dài như vậy rồi, cháu đối với cô ấy, vẫn giống như trước, yêu thích như trước.
Chắc là dì cũng biết thời gian dài bao lâu rồi, nếu như thực sự không có khái niệm, vậy bắt đầu từ thời điểm dì gọi điện mắng cháu đi.”
Mẹ Từ có chút xấu hổ, lần điện thoại kia là bà nhất thời tức giận mà thất lễ, bà chưa từng mắng người lạ nào lớn như vậy, đơn thuần là sau khi bị Từ Dương Dương chống đối mà tức giận lên thôi: “Cậu thế này là đang mang thù với tôi sao?”
Đường Xán nhún nhún vai: “Không có, dì là trưởng bối, làm sao lại mang thù được? Mọi người đều là nói chuyện trên phương diện đạo lý, nói thật ra, Dương Dương không phải là đứa bé nữa, dì không cần quản cô ấy quá nghiêm khắc, như thê thật sự sẽ làm cho người khác không thở được.”
Con gái của mình cho là như thế thì thôi đi, bây giờ đến một người ngoài cũng nói như vậy, mẹ Từ không khỏi có chút tức giận: “Sao tôi lại quản nghiêm nó? Tôi là mẹ của nó, tôi quản nó cũng vì muốn tốt cho nó! Tôi cảm thầy hai người không hợp, tôi cũng đã giới thiệu đối tượng cho nó rồi, tối nay cũng đã gặp mặt, hai đứa vẫn là nên từ bỏ đi.”.
Danh Sách Chương: