Anh đột ngột đứng dậy, nới lỏng cà vạt, tức tới mức muốn đập phá đồ đạc nhưng lại sợ sẽ làm cô sợ: “Em không cần yêu tôi, tôi không đồng ý việc ly hôn, em có thể tung hoành! Tôi còn có việc phải ra ngoài, nếu có việc gì, em cứ tìm má Lưu.” Anh cầm áo khoác rời khỏi Mục trạch, lên xe Trần Nặc hỏi anh: “Thiếu gia, cậu muốn đi đâu?”
Anh vốn là không có việc gì, còn cố ý ở bên cô một ngày, nhưng anh không ngờ cô lại đề cập tới chuyện
ly hôn với anh, vừa mới đi ra ngoài, còn có cảm giác như là đang vội vàng trốn tránh. Lúc này anh không biết phải đi đâu, im lặng một lúc rồi mới lại nói: “Đến công ty.” Đàm phán không thành, hoàn toàn nằm trong dự đoán của Ôn Ngôn, nhưng điều ngạc nhiên duy nhất là anh không hề mắt bình tĩnh hay nói những lời tổn thương.
Anh nói cô muốn làm gì thì làm, nghĩa là tuyệt đối không thẻ đồng ý ly hôn, cô có chút mệt mỏi, nhìn căn Mục trạch khổng lồ mà bỗng thấy hoang mang.
Càng suy nghĩ, cô quyết định dọn ra ở riêng, giống như lần trước, mang theo Bánh Trôi và tất cả đồ đạc trong nhà, nếu nhớ không nhằm thì sau 2 năm xa cách, hai vợ chồng có thể làm đơn kháng cáo, ly hôn có thể thực hiện với lý do rạn nứt tình cảm vợ chồng, đó là cách duy nhất để rời đi.
Khi cô đem hành lý và Bánh Trôi bước ra cổng, vệ sĩ của Mục gia, má Lưu và Lâm quản gia đã đứng thành một hàng, đứng ở trước cổng: “Mẹ Lưu, chú Lâm, hai người đang làm gì vậy?”
Mẹ Lưu lau nước mắt rồi nói: “Ngôn Ngôn, con cứ vậy mà đi sao? Má đã nghe hết cả rồi, con đã nói tới chuyện ly hôn với thiếu gia, nhưng thiếu gia không đồng ý, con không thể cứ như vậy mà rời đi, sau khi con rời đi thì má phải giải quyết thế nào với thiếu gia đây? Bên cạnh đó thì sức khỏe của con không tốt, con ra ngoài ở một mình thì chăm sóc bản thân thế nào chứ? Không có ai bên cạnh… má Lưu cảm thấy rất đau khổ.” Ôn Ngôn bị nói đến cảm thấy không thoải mái: “Má Lưu ơi, con không sao, con có thể tự lo cho bản thân mình.” Thấy họ im lặng không động, cô chỉ đành nói dối: “Con chỉ muốn ra ngoài thư giãn, thanh tịnh một chút thôi, không quá nghiêm trọng như mọi người nghĩ đâu. Chỉ cần là không có thủ tục ly hôn, con và anh ấy không thể xa nhau được. Mọi người không cần phải như thế „ này…
Má Lưu chẳng những không tránh đường mà còn mở
rộng vòng tay chặn cô: “Má không tin con, nếu con thực sự chỉ đi ra ngoài giải sầu, con còn đưa Bánh Trôi theo làm gì? Con cứ để lại đây, đưa hành lý cho má, má sẽ giúp con sắp xếp quần áo mùa hè, chỉ cần mang theo hai chiếc áo khoác mỏng là được.” Nhìn thấy cái điệu bộ này, cô không nỡ rời đi. Cô chợt nhớ ra Mục Đình Sâm đã nói, nếu cô thật sự muốn tự do, anh có thể để cô rời đi một năm rưỡi, mặc dù cô muốn là hai năm, nhưng cô cũng phải ra ngoài trước.
Bây giờ chỉ khi Mục Đình Sâm đồng ý thì cô mới có thể rời đi.
Cô đặt Bánh Trôi và hành lý xuống, gửi một tin nhắn cho Mục Đình Sâm: “Lời anh nói có tính không? Tôi muốn ra ngoài sống một thời gian, bảo nhóm má Lưu thả tôi ra đi.” Sau khi nhận được tin nhắn, Mục Đình Sâm cáu kỉnh đến mức quảng hết đống tài liệu trên bàn xuống đất, Ngải Lệ đẩy cửa bước vào âm thầm giúp anh phân loại. Anh hỏi: “Tôi không được phụ nữ yêu thích đến vậy sao?”
Ngải Lệ hơi ngạc nhiên: “Không có… không có đâu mà, Mục tổng, tại sao anh lại hỏi vậy?”
Anh không nói gì, sau khi giữ điện thoại trong lòng bàn tay một lúc lâu, anh gửi lại một tin nhắn: Muốn dọn ra ngoài thì được, nhưng không thể ra nước ngoài, phải cho tôi biết nơi ở của em, hơn nữa tôi sẽ thường xuyên đi tìm em, em không thẻ từ chối, nếu không thì tốt hơn hét là đừng chuyền ra ngoài.
Nhìn thấy tin nhắn, Ôn Ngôn trực tiếp từ bỏ kế hoạch dọn ra ngoài, có khác gì là không dọn đi chứ? Điều cô muốn là sự tự do, yên tĩnh, sau đó kết quả là quyết định ly hôn của hai năm sau chứ không phải là thực sự muốn đi ra ngoài thanh tĩnh.
Buổi tối cô đã gọi điện cho Trần Mộng Dao, muốn gặp nhau, nhưng Trần Mộng Dao nói có việc phải làm, chỉ có thể thôi.
Trần Mộng Dao thì có thể có việc gì? Chẳng qua là bị Kính Thiếu Khanh lôi kéo đi “diễn” ở biệt thự Kính gia, dù sao thì cũng có tiền.
Mục Đình Sâm có tình kéo dài đến nửa đêm mới về nhà, nghĩ tới chuyện ly hôn mà Ôn Ngôn đã đề cập anh lại đau đầu, có thể tránh né một khắc liền sẽ tránh né một khắc, đây là lần đầu tiên anh dùng cách trốn tránh để giải quyết vấn đề, cảm giác này làm anh rất không vui.
Tắm rửa xong, anh bước tới cửa phòng khách, do dự một lúc mới nhẹ nhàng mở cửa, trong bóng tối nhìn thấy bóng dáng đang ngủ say trên giường, anh không có ý định đi vào, lại cần thận đóng của lại. Đột nhiên, giọng nói của Lâm quản gia vang lên sau lưng anh: “Thiếu gia, tôi khuyên cậu nên dành thời gian đưa phu nhân ra ngoài thư giãn.” Mục Đình Sâm ngạc nhiên, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi… đợi đến khi tôi hoàn thành công việc của mình đi.” Phải, anh vẫn còn việc quan trọng phải làm.