Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Khúc Thanh Ca khóc rồi lại cười cười: “Ha ha… Kỳ thật cũng không có gì, chính là rốt cục triệt để thát vọng với anh ta, anh ta không yêu tôi, cũng không có cách nào yêu tôi, tôi mệt mỏi, không muốn kiên trì nữa.

Hiện tại tôi giằng co không xong với anh vì chuyện muốn ly hôn, tôi chỉ muốn mang con gái đi, anh không đồng ý, anh giữ đứa nhỏ lại, tôi không có khả năng đồng y.

Trần Mộng Dao có chút oán giận: “Yên tâm, tôi hiểu cô, đều là người làm mẹ, hiểu rõ tầm quan trọng của con.

Cô có cái gì đừng giấu ở trong lòng, nói ra sẽ dễ chịu một chút, tôi nghe đây.”
Hai người hàn huyên một hồi, Trần Mộng Dao ở công ty, tạm thời có việc, không thể không cúp điện thoại.

Thời điểm bận rộn Trần Mộng Dao vẫn nghĩ sự tình Khúc Thanh Ca muốn cùng Diệp Quân Tước ly hôn, chờ làm xong, cô châm chước liên tục, gọi điện thoại cho Diệp Quân Tước::Buỏi chiều có thời gian không? Ra gặp mặt, có việc nói với anh.”
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Quân Tước trầm mặc mấy giây mới lên tiếng: “Có thời gian, thời gian địa điểm cô định.”
Đến quán cà phê hẹn sẵn chạm mặt, Trần Mộng Dao ngồi xuống gọi cà phê, cũng thuận tiện gọi giúp Diệp Quân Tước, cô biết khẩu vị của anh, căn bản không cần đến hỏi anh.


Nhìn cử động của cô, con ngươi Diệp Quân Tước chìm xuống, lên tiếng hỏi: “ Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Cô ngước mắt nhìn hắn: “Thanh Ca nói cho tôi các người muốn ly hôn.”
Diệp Quân Tước giật giật bờ môi, không nói tiếng nào, là Khúc Thanh Ca muốn ly hôn, không phải anh…
Nhưng là những lời này, anh không muốn nói với Trần Mộng Dao.

Trần Mộng Dao không thèm để ý anh có đáp hay không, bình tĩnh nói: “Hôm nay, tôi không coi anh là Diệp Quân Tước, tạm thời cho là ở trước mặt tôi chính là Triển Trì.

Anh không cảm thấy Khúc Thanh Ca rất giống tô sao sao? Ngốc ngốc lao tới một đoạn tình cảm, bất chấp hậu quả.

Tôi tương đối may mắn, không cùng anh kết hôn, cô ấy thảm hơn tôi, còn có con với anh, thế nhưng là anh lại làm cho cô ấy muốn ly hôn.

Đây là chuyện của hai người, lúc đầu tôi không nên quản, tôi cũng không muốn quản, tôi chẳng qua là cảm thấy, anh đã có lỗi với tôi, đừng lại có lỗi với cô ấy.

Triển Trì, Anh có thể làm việc có tình người một chút không?”
Nhớ lại quá khứ, hai người tâm tình đều là phức tạp, Trần Mộng Dao biểu hiện ra bình tĩnh tỉnh táo, theo tới cô hoàn toàn không giống.

Diệp Quân Tước biết, cô là triệt để từ quá khứ chạy ra, mặc kệ anh mang cho cô bóng ma dày đặc đến cỡ nào, cô… Chạy ra, bị vây, chỉ là một mình anh mà thôi.

Trong mắt của anh cô đã từng, chính là người con gái thần kinh thô, đơn thuần có chút ngu xuân, cho nên rất dễ bị lừa, anh thậm chí khinh thường đi lừa gạt cô, giờ này khắc này cô, lộ ra không giống như vậy.

Đúng vậy, từ đại học đến bây giờ, đều đã thành gia sinh con, đều lớn lên rất nhiều, cô cũng không còn là cô nương quá khứ đơn thuần ngốc nghéếch kia.

Chờ nhân viên phục vụ đem cà phê bưng lên, anh bưng lên nhấp một miếng, mùi vị quen thuộc tại vị giác lan tràn ra.

Cà phê trong tay, ngồi đối diện cô, để anh một nháy mắt sinh ra ảo giác, giống như là thời điểm bọn họ còn chung một chỗ, tất cả cũng còn chưa từng đi xa.

Trong chớp mắt, bị kéo về hiện thực, loại cảm giác không nguyện ý đối mặt hiện thực lại không thể làm gì để cho người ta tê tâm liệt phế.


Đầu lưỡi còn lại chút đắng chát này, trong lúc lơ đãng tràn đến đáy lòng, càng ngày càng đậm, đến mức, làm anh đỏ cả vành mắt.

Hắn lưu lại cho mình thể diện sau cùng, cố giả bộ khuôn mặt tươi cười, lộ ra ung dung không vội: “Triển Trì đã chết, trên đời, chỉ có Diệp Quân Tước.

Trần Mộng Dao, sau này, tự mình sống tốt.”
Nói xong, anh lấy ra tiền cà phê, sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi, bộ dạng vội vã, từ đầu đến cuối không quay đầu lại.

Trở lại trên xe, A Trạch trông thấy anh trong hốc mắt có chút hiện ra đỏ, kinh điệu, cũng chỉ có Trần Mộng Dao có thể khiến anh trở nên như thế.

Diệp Quân Tước trầm giọng nói: “Lái xe, về công ty.”
A Trạch vội vàng đem xe quay đầu, không dám nhiều lời một chữ, loại thời điểm này, nói cái gì cũng dễ dàng đụng trên họng súng.

Trần Mộng Dao nhìn xe Diệp Quân Tước đi xa, thở dài nhẹ nhõm.

Hi vọng anh có thể nghe lọt, cô cũng không biết hôm nay tới gặp anh là đúng hay sai, bỗng nhiên, cô phát hiện mình có dũng khí đối mặt quá khứ, loại cảm giác này, thật tốt, tất cả không vui, cô đều bao phục, luôn luôn muốn thả hạ, sau khi triệt để buông xuống, mới là phong hồi lộ chuyển.

Uống xong cà phê trước mặt, cô mới chậm rãi ung dung rời đi.

Đi đến cổng quán cà phê, cô luống cuống, xe Kính Thiếu Khanh vậy mà liền dừng ở cửa chính ven đường! Đây là bị “Bắt gian” cao?
Cô xác nhận trước mấy phút anh còn không ở đây, cho nên là vừa tới sao?
Cô kiên trì đi lên trước, cô chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, Kính Thiếu Khanh đã thò người ra giúp cô mở ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế: “Lên xe đi, uống cà phê còn chạy xa như vậy, trời sắp mưa rồi, anh sợ em dính mưa.”
Anh càng là quan tâm, cô càng chột dạ, mặc dù cũng không có làm chuyện xấu gì.

Lên xe, cô yếu ớt nói: “Thật xin lỗi, em ra gặp anh không nói trước cho anh, là Khúc Thanh Ca cô ấy…”
Không chờ cô nói xong, Kính Thiếu Khanh liền đánh gãy lời nói của cô: “Được rồi, không cần giải thích, anh tin tưởng em.” Nói rồi, anh nghiêng người tiến lên, giúp cô buộc lại dây an toàn: “Lần sau lại trong thời gian làm việc ra ngoài, anh coi như em bỏ bê công việc, trừ tiền lương của em.”
Trần Mộng Dao không biết nên làm phản ứng gì, chỉ có thể dùng cười ngây ngô để che dấu trong lòng ngũ vị tạp trần, có một người đàn ông tin tưởng cô, dung túng cô, cưng chiều cô, cô còn cần yêu cầu xa vời gì khác sao? Nếu như ngay từ đầu gặp được chính là anh, thật là tốt biết bao, nhưng cuộc sống, vốn luôn quanh co phức tạp như vậy.


.

Ngôn Tình Tổng Tài
Sau khi trỏ lại công ty, Diệp Quân Tước không có làm chuyện khác, mà là châm một điều thuốc, thẳng đến cái gạt tàn thuốc bị đầu mẫu thuốc lá lấp đầy, A Trạch nhìn không được: “Thiếu gia, bớt hút một chút, thế này phổi và cuống họng anh đều không chịu được.”
Diệp Quân Tước không nói chuyện, chờ thuốc lá giữa ngón tay đốt hét, hắnkhông có tiếp tục nhóm lửa tiếp, nhàn rỗi xuống tới tay, có vẻ hơi không chỗ sắp đặt, hiện rõ đáy lòng bắt an.

A Trạch cũng đoán không được anh đến cùng là bởi vì Trần Mộng Dao mới như vậy, hay là bởi vì Khúc Thanh Ca muốn ly hôn, muốn khuyên, cũng không biết nên từ bắt đầu khuyên từ đâu.

Đến lúc tan tầm bình thường, Diệp Quân Tước không rời đi, A Trạch cũng không có rời đi.

Qua hồi lâu, Diệp Quân Tước mới phát hiện A Trạch một mực bồi tiếp anh, hỏi: “Anh làm gì còn không đi? Muộn rồi, trở về đi, không cần phải để ý đến tôi.”
A Trạch cau mày nói: “Thế nhưng là chân của anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, bác sĩ nói tốt nhất đừng tự mình lái xe, tránh khỏi về sau lưu lại di chứng, què cả một đời.

Thiếu gia, anh trở về sao? Tôi đưa anh trở về trước rồi đi.”
Diệp Quân Tước vừa nghĩ tới tràng cảnh trở về phải đối mặt, liền hoàn toàn không muốn về nhà: “Không cần, anh đi trước đi, tôi còn có việc phải bận rộn, trước không quay về.”
A Trạch há to miệng, muốn nói lại thôi.

Diệp Quân Tước đều ở nơi này mắt hồn mắt vía phát đến trưa ngây người, có chuyện bận rồi đã sớm làm xong rồi, đây rõ ràng chính là trốn tránh Khúc Thanh Ca, không muốn trở về.

Cuối cùng anh ấy vẫn là “
không có vạch trần, khẽ thở dài một tiếng: “Không sao, tôi vẫn là nên ở đây với anh ây, anh không trở về tôi không yên tâm..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK