Không màng đến sự ngượng ngùng, cô cầm quần áo, đóng cửa lại rồi nhanh chóng mặc vào, giả vờ như không có gì mà đi ra ngoài. Dường như Mục Đình Sâm không định làm gì cô, tính tình anh dịu dàng một cách lạ thường: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh còn có
chút việc phải giải quyết, ngủ ngon nhé.”
Cô cảm thấy anh đang có tình tấn công cô bằng sự dịu dàng, thật quá kỳ lạ. Vừa nghe anh nói câu chúc ngủ ngon là cô đã lạnh cả sống lưng. Cho dù lời từ miệng anh nói ra có máu lạnh hay độc ác đến máy thì cô cũng không ngạc nhiên, chỉ khi nghe anh nói lời chúc ngủ ngon này, cô lại hoảng hốt một cách khó hiểu, mỗi lần nghe anh nói, nhịp tim của cô lại chệch
đi nửa nhịp.
Nửa đêm An Nhã rơi vào trạng thái lo lắng nghiêm trọng, không thể ngủ được. Cái chết của ông nội là cú sốc quá lớn với cô, cô không thể chấp nhận nồi. Màn
đêm yên tĩnh đối với cô lại chẳng khác nào hình phạt
lăng trì, cô vừa muốn tìm sự an ủi lại vừa lo lắng khôn
nguôi, tìm đến tài khoản xã hội của Lâm Táp, cô gõ một dòng vào khung trò chuyện: “Tiểu Táp, ông tôi mất rồi, người thân duy nhất của tôi đã không còn
nữa, tôi không thể nào quen được…”
Nhắn nút gửi, cô nhắm mắt lại, bật khóc nức nở.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên phá tan sự im lặng của màn đêm, cô lau nước mắt bám nút trả lời: “Tiểu Táp… tôi xin lỗi vì muộn như vậy còn làm
phiền anh.”
Lâm Táp là thuần thẳng nam từ tận xương tuỷ, cũng không biết cách an ủi người khác, nhịn một hồi lâu mới thốt ra một câu: “Không sao đâu, cô cảm thấy
không thoải mái thì cứ nói với tôi, tôi sẽ lắng nghe.”
An Nhã không nói mà chỉ khóc, Lâm Táp nghe cô khóc hơn nửa tiếng, cô cứ tưởng anh đã cúp điện thoại, nhưng khi nhìn vào, xác định là không có, cô mới nói tiếp: “Cảm ơn anh đã đưa ông nội đi ngắm biển, chắc ông ấy đã làm hết những điều mình muốn
làm trong đời nên mới ra đi đột ngột và thanh thản đến Vậy.”
Lâm Táp có chút tự trách, ông cụ cũng đã già rồi, thời tiết này không nên đi biển hóng gió, trước khi đi cũng không nghĩ đến điểm này: “Đừng khóc, tôi cũng không biết phải nói gì cho phải… nếu không chúng ta đi ra ngoài uống rượu nhé? Trước kia khi Thiếu Khanh và Đình Sâm tâm trạng không tốt đã uống rượu, uống
xong là ổn.”
Uống rượu? Từ nhỏ đến giờ An Nhã chưa bao giờ đụng đến rượu, lần này cô muốn thử: “Tôi… tôi không muốn ra ngoài, anh đến khách sạn tìm tôi được
không? Mang theo rượu nhé.”
Lâm Táp đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, một ông chủ như anh nửa đêm đến khách sạn tìm một cô gái uống rượu, bất kể như thế nào cũng có vẻ không thích hợp, Nhưng vừa nghĩ đến An Nhã đơn thuần như vậy, anh cũng không đành lòng từ chối, huống chỉ
là nghĩ sai lệch: “Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Khi mang rượu vào khách sạn, Lâm Táp cảm giác có
một loại chột dạ, sợ bị người khác nhìn thấy, sau khi
vào phòng anh mới thở phào một hơi, lấy rượu ra
ngoài: “Uống thôi, cùng cô uống thật sảng khoái nào.”
An Nhã không để ý đến loại rượu Lâm Táp mang tới là loại rượu gì, liền cầm lấy ly rót đầy uống một ngụm hết sạch, Lâm Táp còn chưa kịp ngăn cản thì đã thấy cô uống cạn, liền nuốt lời lại. Đã muộn như vậy rồi, anh chỉ có thể mang rượu ở nhà đến, không tiện đi ra ngoài mua bia bình thường, rượu nhà anh đều là rượu ngoại, uống như thế đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ bắt tỉnh.
An Nhã không uống một mình mà còn rót đầy cho anh: “Tiểu Táp, tôi cảm thấy các anh đều rất tốt… anh và chị Lam, cũng như Mộng Dao và Tiểu Ngôn, tôi thật
may mắn khi được gặp mọi người.”
Lâm Táp không muốn làm cô mắt hứng, dù biết dạ dày của mình không tốt vẫn uống cạn ly rượu, cảm giác rượu nóng trong cỏ họng truyền đến dạ dày, nóng bỏng cay nồng, và cả hương thơm độc đáo của rượu
tự nó đã gây nghiện.
Một ly lại một ly vào bụng, cả hai trò chuyện cũng
nhiều hơn, nói đủ thứ chuyện trên đời, trao đổi với
nhau về cuộc đời mình cho đến khi cả hai đều say khướt.
Ngày hôm sau, Ôn Ngôn đến khách sạn tìm An Nhã từ sớm, thời điểm cô gõ mở cửa, hai mắt trợn tròn vì
chính Lâm Táp là người mở cửa: “Lâm Táp?”
Lâm Táp buồn ngủ nhìn cô: “Sớm vậy? An Nhã vẫn chưa dậy, đêm qua tôi uống rượu với cô ấy, dạ dày tôi đau, cả đêm không ngủ được bao nhiêu. Cô đến là tốt rồi, tôi về trước đây, tôi phải uống thuốc rồi ngủ một giấc mới được, không thì sớm muộn gì cũng chết
trong tay cô ấy mắt thôi.”
Ôn Ngôn thật sự không muốn nghĩ nhiều… nhưng cô phát hiện hình như đêm qua Lâm Táp đã ngủ trên giường của An Nhã, có thể nhìn thấy dấu vết trên giường, mặc dù quần áo của An Nhã vẫn còn nguyên vẹn, nhưng… như vậy… thì có thích hợp không cơ chứ?
Lâm Táp không có thời gian quan sát biểu cảm của
cô, mặc áo khoác rồi rời khách sạn.
Ôn Ngôn ngồi trên sô pha đợi đến khi An Nhã tỉnh lại,
do dự một hồi mới hỏi: “Cô còn nhớ rõ… tối hôm qua
đã xảy ra chuyện gì không?
An Nhã xoa đầu đau nhức nói: “Còn nhớ, Tiểu Táp đến uống rượu với tôi, anh ấy không gạt tôi, lúc say quả nhiên cũng không cảm thấy khó chịu nữa, bây giờ tỉnh rượu, tôi lại bắt đầu cảm thấy khó chịu… Người đâu rồi? Đi rồi sao?”
Ôn Ngôn gật đầu, e dè đào sâu vấn đề: “Ý tôi là… hai người, đêm qua hình như đã ngủ chung với nhau, không xảy ra… chuyện gì chứ?”
An Nhã sững người trong giây lát, như thể đang nhớ lại điều gì đó: “Không có… không có đâu nhỉ? Tôi uống rượu xong thì ngủ, Tiểu Táp cũng cùng ngủ luôn? Anh ấy không phải loại người như vậy, sẽ không thừa cơ lợi dụng người khác đâu.”