Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Diệp Quân Tước biết Mục Đình Sâm chỉ chính là cái gì, cười ra tiếng: “Ha ha, tôi chẳng qua là biết Ôn Ngôn không ở Đề Đô mà thôi, không phải anh cũng chú ý nhất cử nhất động của tôi sao?
Chúng ta đều như nhau.”
Lời này ngược lại là không sai, vốn chính là đang giám thị lẫn nhau.

Mục Đình Sâm không có phủ nhận, cũng lười để ý tới cậu ta, tiếp tục xem tài liệu trên tay.

Thế nào mà đứa nhỏ lại đột ngột khóc nên, khiến anh không có cách nào hết sức chuyên chú, anh có chút bực bội: “Cậu có thể dỗ dành con cậu hay không? Thật không nghĩ tới người như cậu cũng có thể làm bó, thật sự là ông trời không có mắt.”
Diệp Quân Tước nhíu mày: “Mắng chửi người sao lại mắng như thế, tôi làm sao lại không xứng? Xứng hay không đều đã là sự thật, anh nói không tính.

Không phải anh cũng làm bố ư?

Đứa nhỏ khóc thì sao? Tôi đã dỗ, dỗ không được.”
Mục Đình Sâm thực sự đối với cậu ta không nhắc lên nỗi hảo cảo, nhưng nhìn đứa bé khóc đến cuống họng đều có chút đau, nhắc nhở: “Nhìn xem có phải là đói bụng không, không đói bụng chính là đi tiêu hoặc là muốn đổi tã.

Điểm ấy cũng không hiểu, cậu mang nó ra ngoài làm gì? Đứa bé nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết mà cậu cũng dám mang theo, đứa bé có thể còn sống lớn lên trong tay cậu cũng là kỳ tích!”
Diệp Quân Tước theo lời đêm đứa bé đặt ở trên ghế sofa, tháo tã kiểm tra: “Ây, thật đúng là đi tiểu, hóa ra là không thoải mái, bây giờ bố liền thay cho con.”
Mục Đình Sâm không chịu nổi: “Cậu có thể dừng xử lý ở đây được không?”
Diệp Quân Tước không chút nghĩ ngợi đáp: “Không thể.

Tôi quên mắt, tôi không biết thay tã, anh biết đi? Đến, hỗ trợ thay một chút.

Chúng ta có thù, anh và đứa nhỏ không có thù, bàn đến thì nó cũng là cháu gái của anh đi.”
Mục Đình Sâm cứng nhắc vò hợp đồng trong tay lại, hận không thể đem Diệp Quân Tước xé sống: “Con mẹ nó cậu tìm tôi là có mục đích khiến tôi không thỏa mái đúng không? Cậu cái gì cũng không biết, cậu mang nó ra ngoài làm gì? Tôi cho cậu biết, chuyện hợp tác không có cửa! Cậu nói nhiều hơn nữa cũng vô Ích!”
Diệp Quân Tước chậc chậc nói: “Đừng nóng giận, nếu tôi không có sức, cũng sẽ không đến đây.

Cùng lắm thì anh thêm một điều trên hợp đồng, trên đường vận chuyển ngoại trừ thiên tai bên ngoài, chuyện “ngoài ý muốn” khác, tôi toàn trách nhiệm.

Nếu anh còn không đồng ý, vậy chúng ta liền chờ xem, nhìn xem ai thỏa hiệp trước.”
Trong lòng Mục Đình Sâm vẫn còn nghỉ ngờ: “Chỉ vì chuyện này, đáng giá cậu mặt dày mày dạn tới tìm tôi như thế? Rốt cuộc trong lòng cậu có chủ ý gì? Cậu cũng không phải loại sẽ vì tiền “khom lưng”, đừng vòng vo với tôi.”
Vẻ mặt Diệp Quân Tước thản nhiên: “Tôi thực sự chính là cái loại người này, mua bán tốt như vậy, tôi đương nhiên đến nhìn kỹ chút, nếu không liền vào tay nhà khác.

Tục ngữ nói, phù sa không chảy ruộng người ngoài, anh nói đúng không?”

Do dự một hồi, Mục Đình Sâm thả lỏng.

Chủ yếu là bởi vì hiện tại Ôn Ngôn không ở Đề Đô, sợ Diệp Quân Tước giỏ trò xấu.

https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210521/nha-co-manh-the-cung-chieu-834-0.jpg
https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210521/nha-co-manh-the-cung-chieu-834-1.jpg
Trở lại trên xe, tâm tình Diệp Quân Tước hiển nhiên tốt lên.

A Trạch luôn cảm thấy anh vui vẻ quá sớm: “Thiếu gia, cậu không sợ Mục thị lại tìm công ty vận chuyển khác? Ký cũng không phải hợp đồng độc quyền, đây không phải là phí công ký sao?”
Diệp Quân Tước không lo lắng điểm này chút nào: “Tôi ngược lại muốn xem xem, công ty vận chuyển nhà ai không muốn mạng dám từ miệng tôi giành ăn như thế, anh có thể nghĩ đến, tôi cũng đã sớm nghĩ đến, trở về đi.”
Anh không biết, lúc này Khúc Thanh Ca đang cùng Trần Mộng Dao ở một chỗ.

Chính là vào thời gian buổi trưa, hai người phụ nữ ở phòng ăn thảo luận cái ăn ngon, trò chuyện cũng tương đối ăn ý, chỉ là ngẫu nhiên đều đang dùng ánh mắt điều tra tâm tư của đối phương.

Gọi xong đồ ăn, Trần Mộng Dao thuận miệng hỏi: “Con gái của cô đâu? Để đứa bé trong nhà cô yên tâm sao?”
Mặt Khúc Thanh Ca không đổi sắc mỉm cười: “Quân Tước mang đến công ty, anh ấy còn thích con gái hơn tôi, đều nói con gái là người tình kiếp trước của cha, lời nói này không chừng vẫn là thật đây này.”
Trần Mộng Dao luôn cảm tháy trong lời nói Khúc Thanh Ca có hàm ý, thuận câu chuyện nói: “Làm sao có thể thích con gái hơn thích cô? Kia là yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì thích cô, mới thích con gái, đây chính là kết tinh tình yêu của hai người, sao cô có thể nghĩ như thế, đúng không?”
Khúc Thanh Ca nâng chung trà lên nhấp một miếng: “Có thể là thế đi, nhưng tôi cũng gần như cảm thấy, trong lòng Quân Tước chứa người khác.

Trước đó tôi và anh ấy kết hôn cũng không dựa trên cơ sở tình cảm, muôn nói anh ây yêu tôi bao nhiêu, ngay cả chính tôi đều không tin.”

Trần Mộng Dao vụng trộm gấp đến độ xoa tay tay, cô biết Khúc Thanh Ca luôn liên hệ với cô, là biết giữa Diệp Quân Tước và cô có chuyện, hiện tại còn kém xuyên qua tầng giấy mỏng, giả vờ làm khuê mật trò chuyện phiếm, cô cảm thấy áp lực.

Đã nhận ra sự bắt an của cô, Khúc Thanh Ca chuyển cách nói: “Trần Mộng Dao, tôi không biết giả vờ, tôi sắp bị bức điên rồi.

Tôi biết Diệp Quân Tước thích cô, thích rất lâu, các người còn vừa mới gặp mặt qua không bao lâu.

Thời điểm tôi vừa gặp anh áy liền biết, hình kẹp trong ví tiền của anh ấy là cô.

Thật xin lỗi, tôi ôm mục đích tiếp cận cô, nhưng tôi cũng không có ác ý, chỉ là trong đầu như có một cái ý niệm đang điều khiển tôi đi làm như vậy, để cho tôi đi tìm hiểu cô, tò mò rốt cuộc cô là kiểu người thế nào, mới có thể để cho anh ấy nhớ mãi không quên.”
Không ngờ tới Khúc Thanh Ca thẳng thắn như thế, Trần Mộng Dao xấu hỗ cười cười: “Cô chớ suy nghĩ lung tung đem mình bức điên lên, tôi và anh ta đã là quá khứ, sớm nát gốc rạ tám trăm năm trước, đừng làm sinh hoạt vợ chồng hiện tại hai người không hài hòa.

Nói thật, thật không cần thiết, tôi và anh ta cơ bản là không liên hệ, tôi và anh ta gặp mặt cũng là vì đem lời nói rõ ràng ra.

Tôi không phải loại người ăn trong chén nhìn xem trong nồi kia, tôi yêu Kính Thiếu Khanh, cũng chỉ yêu anh ấy, từ khi cùng Kính Thiếu Khanh ở một chỗ, trong lòng tôi liền không có người đàn ông khác, cho nên cô có thể yên tâm.

Mặc kệ cô có phải ôm mục đích tiếp cận tôi hay không, tôi cũng xem cô là bạn bè.”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK