Ở một tuần trong khách sạn, cô ta dường như trên bờ vực sụp đỏ, cô ta không thể không thừa nhận rằng dư luận có thể ép một người phát điên, cô ta sợ rằng những người kia sẽ tìm thấy con của cô, vì thế cô ta chỉ đành liên hệ với Kính Thành Húc: “Kính Thành Húc….em thua rồi… tha cho em, tha cho con của em đi! Hãy đến khách sạn gặp nhau lần cuối, nếu không em sẽ nhảy lầu tự vẫn!” Kính Thành Húc không tuyệt tình như vậy, nhưng ông cũng không ngu ngốc tự mình đi gặp cô, ông đi cùng Hạ Lam.
Khi đến khách sạn, Bạch Lộ Lộ nhìn Hạ Lam rất lâu, ánh mắt dần lộ vẻ kinh ngạc, cuối cùng chỉ có sự im lặng chết chóc: “Thảo nào thầy không thể để ý người phụ nữ khác… nếu như có thể gặp nhau sớm hơn, em sẽ không mơ tưởng nữa.”
Bạch Lộ Lộ nắm chặt tay trong vô thức: “Được, néu đã như vậy thì tôi nói rõ luôn. Tôi muốn một căn biệt thự ở núi Thiên Thủy, cộng thêm 100 triệu tiền mặt, đây là điều kiện của tôi, không thương lượng thêm.”
“Biệt thự ở núi Thiên Thủy? Thêm cả 100 triệu?”
Mục Đình Sâm cười nhẹ, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng: “Cô thấy… dựa vào cái gì tôi phải làm theo yêu cầu đó của cô? Một căn biệt thự ở núi Thiên Thủy đã hơn 100 triệu rồi, cô còn muốn thêm 100 triệu tiền mặt, cô cũng tham thật đấy.”
Bạch Lộ Lộ cố tỏ ra bình tĩnh: “Nếu như tôi không tham, tôi cũng đã chẳng đi tìm Kính Thành Húc rồi. Đã nhiều năm như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy không đủ.
Nếu anh không đáp ứng được yêu cầu của tôi thì chúng ta cũng không cần nói chuyện nữa.”
Mục Đình Sâm hơi nheo mắt lại, mặt lộ rõ vẻ nguy hiểm: “Nếu cô đã dám đặt điều kiện thì tôi cũng dám đáp ứng. Nếu Kính gia không có khả năng đáp ứng được yêu cầu của cô, tôi sẽ đáp ứng.”
Bạch Lộ Lộ đột nhiên bị ánh mắt đó của Mục Đình Sâm làm cho hoảng sợ, người đàn ông này đúng là không dễ động vào, cho nên ngay từ đầu cô ta đã từ chối không muốn gặp anh. Lưỡng lự một lúc nhưng rồi cô ta cũng đưa ra quyết định, cũng như tục ngữ đã nói, cầu phú quý trong nguy hiểm, muốn có được thứ mình muốn thì không nên sợ hãi: “Thôi được, nếu anh đã đồng ý, tôi sẽ đợi anh.”
Ở một tuần trong khách sạn, cô ta dường như trên bờ vực sụp đỏ, cô ta không thể không thừa nhận rằng dư luận có thể ép một người phát điên, cô ta sợ rằng những người kia sẽ tìm thấy con của cô, vì thế cô ta chỉ đành liên hệ với Kính Thành Húc: “Kính Thành Húc….em thua rồi… tha cho em, tha cho con của em đi! Hãy đến khách sạn gặp nhau lần cuối, nếu không em sẽ nhảy lầu tự vẫn!” Kính Thành Húc không tuyệt tình như vậy, nhưng ông cũng không ngu ngốc tự mình đi gặp cô, ông đi cùng Hạ Lam.
Khi đến khách sạn, Bạch Lộ Lộ nhìn Hạ Lam rất lâu, ánh mắt dần lộ vẻ kinh ngạc, cuối cùng chỉ có sự im lặng chết chóc: “Thảo nào thầy không thể để ý người phụ nữ khác… nếu như có thể gặp nhau sớm hơn, em sẽ không mơ tưởng nữa.”
Nhưng điều mà cô ta không ngờ tới là vào ngày thứ ba, tất cả mọi thông tin và gia cảnh của cô ta đều đã bị đăng tải trên mạng, độ nỏi tiếng đã vượt xa làn sóng dư luận về Kính gia trước đó, trên mạng tràn ngập những lời chửi bới, mắng nhiếc cô ta, cô ta không thể tin được mình chỉ là một nghệ sĩ không tên tuổi thì so với một gia đình quyền thế, danh tiếng như Kính gia sao có thể trở thành tiêu điểm trên mạng xã hội như vậy được, nhưng sau khi xem qua tin tức, cuối cùng cô ta cũng đã tìm ra được nguyên nhân. Đoạn ghi âm ngắn đó chính là chìa khóa làm chuyển hướng chú ý của dư luận.
“Cô với bác trai căn bản là chẳng có quan hệ gì cả, mọi người đều biết rõ điều đó, chỉ cần có tiền, mọi việc đều có thể dễ dàng giải quyết.”
Ở một tuần trong khách sạn, cô ta dường như trên bờ vực sụp đỏ, cô ta không thể không thừa nhận rằng dư luận có thể ép một người phát điên, cô ta sợ rằng những người kia sẽ tìm thấy con của cô, vì thế cô ta chỉ đành liên hệ với Kính Thành Húc: “Kính Thành Húc….em thua rồi… tha cho em, tha cho con của em đi! Hãy đến khách sạn gặp nhau lần cuối, nếu không em sẽ nhảy lầu tự vẫn!” Kính Thành Húc không tuyệt tình như vậy, nhưng ông cũng không ngu ngốc tự mình đi gặp cô, ông đi cùng Hạ Lam.
Khi đến khách sạn, Bạch Lộ Lộ nhìn Hạ Lam rất lâu, ánh mắt dần lộ vẻ kinh ngạc, cuối cùng chỉ có sự im lặng chết chóc: “Thảo nào thầy không thể để ý người phụ nữ khác… nếu như có thể gặp nhau sớm hơn, em sẽ không mơ tưởng nữa.”
Chuyện cô ta mang thai ngoài ý muốn cũng bị xuyên tạc ra theo nhiều hình thức, một số cư dân mạng còn tung cả thông tin về số điện thoại và giấy tờ tùy thân của cô ta lên mạng, khiến điện thoại cô ta liên tục bị gọi điện quấy rối đến mức phải tắt nguồn. Cô ta ngồi im trong khách sạn, thậm chỉ không dám bước nửa bước ra ngoài. Mấy hôm trước, khi gặp Mục Đình Sâm, vì sợ bị ghi âm, quay lén, nên cô ta đã tự nói với bản thân phải thật cẩn thận trong từng lời nói và hành động của mình, nhưng thật không ngờ vì quá căng thẳng, cô ta đã để lại sơ xuất……
Cũng tại lúc này, Kính Thành Húc mới bình tĩnh đối mặt với cuộc phỏng vấn của giới truyền thông và nói về hiểu lầm giữa ông và cô ta. Những học trò trước kia của Kính Thành Húc cũng đến giúp ông làm chứng, xem những hình ảnh đang chiều trên tivi, cô ta hét lên như một kẻ mất trí: “Tôi đã làm gì sai? Kính Thành Húc! Tại sao lại đối xử với em như thế này?!” Sau khi trút giận, cô ta run rầy lấy điện thoại di động ra gọi cho Mục Đình Sâm: “Tại sao… Là anh làm đúng không?”
Qua điện thoại, Mục Đình Sâm nhẹ giọng nói: “Không phải đã nói rõ tôi sẽ cho cô thứ cô cần sao? Cô muốn thay đổi ư2 Tôi chỉ là đem sự thật công bố ra ngoài, so với việc cô làm cũng giống nhau thôi, có việc gì không ổn sao? Đừng lo, tiền sẽ được chuyển đến ngay lập tức, nêu thuận tiện hãy đến công ty của tôi để chuyển tài sản.”
Ngay từ đầu cô ta không muốn bán mình triệt để như vậy, bây giờ sự việc đã đến bước không thẻ thu hồi, cô ta ngay cả cửa khách sạn cũng không dám ra chứ đừng nói đến công ty của Mục Đình Sâm để chuyển tài sản. Căn biệt thự vài trăm triệu đối với cô ta mà nói như một củ khoai nóng bỏng tay, người đàn ông này lại ra tay một cách tàn nhẫn như vậy, cô ta còn dám cầm món đồ anh đưa? Ăn vào không được mà nhả ra cũng không xong: “Mục tiên sinh…. anh không định bỏ qua cho tôi, đúng không?”
Ở một tuần trong khách sạn, cô ta dường như trên bờ vực sụp đỏ, cô ta không thể không thừa nhận rằng dư luận có thể ép một người phát điên, cô ta sợ rằng những người kia sẽ tìm thấy con của cô, vì thế cô ta chỉ đành liên hệ với Kính Thành Húc: “Kính Thành Húc….em thua rồi… tha cho em, tha cho con của em đi! Hãy đến khách sạn gặp nhau lần cuối, nếu không em sẽ nhảy lầu tự vẫn!” Kính Thành Húc không tuyệt tình như vậy, nhưng ông cũng không ngu ngốc tự mình đi gặp cô, ông đi cùng Hạ Lam.
Khi đến khách sạn, Bạch Lộ Lộ nhìn Hạ Lam rất lâu, ánh mắt dần lộ vẻ kinh ngạc, cuối cùng chỉ có sự im lặng chết chóc: “Thảo nào thầy không thể để ý người phụ nữ khác… nếu như có thể gặp nhau sớm hơn, em sẽ không mơ tưởng nữa.”
Điện thoại trong tay Bạch Lộ Lộ rơi xuống đất, môi cô ta run lên, trong lòng vô cùng tuyệt vọng. Cô ta không muốn hủy hoại danh tiếng và sự nghiệp của mình, đó là thứ mà cô ta đã cố gắng phán đấu rất nhiều năm mới trèo lên được đỉnh cao của cái nghề này. Đột nhiên rơi xuống từ trên cao thật đau lòng. Sau này phải sống lưu lạc đầu đường xó chợ như những con chuột cũng không dễ dàng gì. Tin tức hiện nay đã truyền ra cả nước ngoài, bất luận ở trong nước hay ngoài nước, cô ta đã không còn chỗ đứng cho mình.
Trước đây xung quanh cô ta có rất nhiều người theo đuổi, bây giờ ngay cả việc giấu diếm chuyện có con cũng được công bó, cô ta bị ép vào đường cùng, hiển nhiên lợi ích mà cô ta muốn không tỉ lệ thuận với những thứ cô ta mắt đi. Toàn bộ kế hoạch của cô ta đã bị Mục Đình Sâm làm hỏng.
Ở một tuần trong khách sạn, cô ta dường như trên bờ vực sụp đỏ, cô ta không thể không thừa nhận rằng dư luận có thể ép một người phát điên, cô ta sợ rằng những người kia sẽ tìm thấy con của cô, vì thế cô ta chỉ đành liên hệ với Kính Thành Húc: “Kính Thành Húc….em thua rồi… tha cho em, tha cho con của em đi! Hãy đến khách sạn gặp nhau lần cuối, nếu không em sẽ nhảy lầu tự vẫn!” Kính Thành Húc không tuyệt tình như vậy, nhưng ông cũng không ngu ngốc tự mình đi gặp cô, ông đi cùng Hạ Lam.
Khi đến khách sạn, Bạch Lộ Lộ nhìn Hạ Lam rất lâu, ánh mắt dần lộ vẻ kinh ngạc, cuối cùng chỉ có sự im lặng chết chóc: “Thảo nào thầy không thể để ý người phụ nữ khác… nếu như có thể gặp nhau sớm hơn, em sẽ không mơ tưởng nữa.”
Hạ Lam mặt không cảm xúc đi đến trước cửa sổ, vươn tay mở rèm cửa đã đóng cả tuần nay: “Ngoại trừ tuổi tác, cô quả thật không thể so được với tôi. Muốn nói thì nói nhanh lên, chúng tôi rất bận.”