Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Mộng Dao có chút khẩn trương: “Cái đó… Diệp Quân Tước gửi qua cho em, em không biết anh ấy như thế nào.”

Sắc mặt của Kính Thiếu Khanh tối sầm: “Cậu ta đã biết được em mang thai trước anh rồi à? Cậu ta còn biết chính xác em đang ở chỗ anh nên đến gửi đồ bổ cho em sao? Đây đều là những thứ dành cho thai phụ…”

Cô gấp đến nỗi vò đầu bứt tai: ‘Không như anh nghĩ đâu! Là em nói cho anh ấy biết trước, bởi vì em sợ anh ấy có suy nghĩ khác đối với em nên muốn để anh ấy biết khó mà lui. Em cũng không biết tại sao anh ấy lại biết được em đang ở chỗ anh, em không hề nói cho anh ấy nghe!”

Nhưng những lời giải thích của cô đều không có chút tác dụng nào, vẻ mặt của Kính Thiếu Khanh càng âm u hơn: “Em muốn anh nghĩ thế nào? Nếu đứa bé này là của anh thì anh phải cảm ơn cậu ta đã chăm sóc cho người phụ nữ và đứa con của anh à?”

Trần Mộng Dao cảm thấy tổn thương: “Cái gì mà “nếu đứa bé này là của anh”? Ý của anh là có thể đứa bé trong bụng em không phải của anh chứ gì? Được, đứa bé này là của Diệp Quân Tước đấy, vậy được chưa? Em và anh ấy đã lên giường từ lâu rồi nên anh ấy mới đối xử với em tốt như thế. Vậy tại sao em lại phải quay về với anh chứ? Anh ấy có tiền có quyền, đứa bé đi theo bố ruột không phải là chuyện tốt sao?”

Sau cơn bộc phát ngắn ngủi của Trần Mộng Dao thì mọi thứ dần yên tĩnh lại. Kính Thiếu Khanh mím mím môi rồi cúi thấp đầu: “Xem như anh chưa từng nói gì. Dù gì cậu ta cũng đã đem đến đây thì em cứ nhận lấy đi, không có gì đáng đẻ cãi vả.”

Trần Mộng Dao hừ một tiếng: “Những thứ này không phải chỉ có thai phụ mới ăn được, mẹ của anh và mẹ em đã lớn tuổi rồi, bồi bổ một chút cũng không được sao? Em sẽ không vứt đi và cũng chẳng cần thiết phải bỏ đi, người ta xem em là bạn thì tại sao em lại có thể phụ lòng người ta được? Chỉ vì một Diệp Quân Tước mà anh đã thấy khó chịu thì anh tự lật lại số sách của mình xem, chắc em đã bị tức chết một vạn lần rồi! Anh yên tâm, em sẽ mang con đi làm kiểm định quan hệ bố con để đỡ cho anh phải lo lắng!”

Trong màn đêm, Mục Đình Sâm vác theo vẻ mệt mỏi về đến Mục trạch. Tối nay anh trở về có chút trễ, hôm nay còn là ngày thứ bảy nữa chứ. Ôn Ngôn trông thấy anh đến ngày nghỉ cũng phải làm việc thì chắc chắn sẽ đau lòng, đây cũng là lý do cô đi tìm Diệp Quân Tước nói chuyện.

Cô sợ Diệp Quân Tước không giữ lời hứa mà nói cho Mục Đình Sâm biết việc hai người gặp nhau, thế nên cô thử quan sát sắc mặt của Mục Đình Sâm, cảm thấy không có khác thường gì mới yên tâm một chút: “Anh ăn cơm chưa?”

Mục Đình Sâm hơi cúi đầu: “Ăn rồi, anh đi tắm trước. Hôm nay anh có chút mệt nên không nói chuyện được với hai mẹ con nữa. Ngày mai không cần đến công ty, anh sẽ ở nhà cả ngày.”

Ôn Ngôn thăm dò: “Chuyện về mảnh đất kia còn cách nào khác không?”

Bước chân đi đến chân cầu thang của Mục Đình Sâm hơi khựng nhưng không hề ngừng lại: “Có, buổi đấu giá hôm nay anh đã giành được một mảnh đất không tồi, đã lấy về tay rồi.

Những vấn đề trước đó xem như đã giải quyết xong.”

Tắt nhiên trong lòng Ôn Ngôn biết rõ đang xảy ra chuyện gì, cô thở phào: “Vậy thì tốt rồi, vấn đề giải quyết xong thì tốt. Anh nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Bước chân của Mục Đình Sâm chậm rãi hơn: “Mảnh đất đó là do Diệp Quân Tước bán lại. Anh có điều tra qua rồi, đây cũng là lý do vì sao cậu ta không xuất hiện để giành đất với anh.”

Hô hấp của Ôn Ngôn có chút ngưng trệ: “À… vậy sao? Không cần biết là ai bán lại, có thể vì anh ta cần xoay xở tiền bạc nên mới làm thế…”

Anh quay người lại nhìn cô: “Em cảm thấy em có thể gạt được anh sao? Đừng quên rằng anh là người nuôi em lớn. Tại sao em đi tìm cậu ta? Tại sao phải cúi đầu với cậu ta? Anh không hề thua chỉ là anh không có nhu cầu tranh giành với cậu ta mà thôi. Chuyện của công ty không cần em nhúng tay vào, em ở nhà ngoan ngoãn trông con không phải tốt hơn sao?”

Ngữ khí của anh có chút nặng nề, Ôn Ngôn khựng lại: “Em…

tại sao em chỉ có thể ở nhà chăm con? Mỗi ngày anh ở công ty đều bận đến không thấy mặt mũi ở đâu cả, em chỉ muốn san sẻ công việc với anh một chút mà thôi. Trong ngôi nhà này, không có ai phải làm một công việc được chỉ định. Cũng giống như anh, khi anh có thời gian sẽ trông nom cho Tiểu Đoàn Tử, vậy thì em giúp đỡ anh có gì là sai? Em không cảm thấy em làm thế là đang cúi đầu trước mặt anh ta, em không cảm thấy mắt tôn nghiêm, chẳng phải vấn đề được giải quyết là ổn rồi sao?”

Mục Đình Sâm có chút kích động: “Thôi, anh không muốn nói nữa. Lần sau em đừng làm những chuyện như vậy nữa.”

Ôn Ngôn không nghĩ đến anh sẽ có thái độ này, trước đây cô đã từng cân nhắc đến tình huống bị anh phát giác nhưng cảm giác bây giờ vẫn rất khó chịu. Từ đầu đến cuối, cô đều không muốn ngoan ngoãn ở nhà làm một bà nội trợ, cô làm chuyện này cũng vì anh nhưng tại sao phản ứng của anh lại lớn như vậy? Tôn nghiêm đối với đàn ông quan trọng đến thế ư? Chưa kể, chuyện này cũng đâu đến mức phải khiến anh nỗi giận với cô.

Má Lưu cần thận an ủi cô: “Ngôn Ngôn, tính tình của thiếu gia cũng có lúc không được tốt. Có thể vì cậu ấy quá mệt nên con đừng tính toán với cậu ấy. Đợi khi nào tâm trạng của cậu ấy tốt lên rồi thì chắc chắn sẽ quay lại dỗ dành con thôi. Con đừng tức giận để không ảnh hưởng đến tuyến sữa, lỡ như không có sữa thì phải làm sao đây? Tiểu thiếu gia còn phải uống sữa mẹ nữa đấy.”

Ôn Ngôn không lên tiếng nhưng trong lòng cô vẫn có chút ủy khuất, bởi vì trong lòng không được vui vẻ nên tối đó cô không quay về phòng ngủ mà bế Tiểu Đoàn Tử về phòng trẻ nghỉ ngơi. Muốn giận dỗi thì anh ấy cứ một mình giận tiếp đi! Cùng lắm thì không ai trả lời ai, cô có thể nhịn đượ!

c Sáng ngày hôm sau.

Kính Thiếu Khanh chủ động lái xe chở Trần Mộng Dao đến khu Nam Thành rồi đến chiều thì tự lại xe quay về. Bởi vì anh không an tâm để cô tự lái xe, anh đã từng chiêm ngưỡng qua tài lái xe của cô rồi nên thật sự sợ cô sẽ có chuyện.

Tối hôm qua hai người còn vì việc của Diệp Quân Tước mà cãi nhau vài câu, thật ra cô vẫn còn giận dỗi nhưng thấy anh không ngại cực khổ chạy tới chạy lui cả một ngày để đưa rước cô thì lại có chút mềm lòng: “Anh không cảm thấy mệt sao? Em lái xe cũng được, để em tự qua đó đi. Nếu không thì anh vừa chở em đi rồi phải quay về, thời gian cả ngày cũng không còn nữa. Như vậy phiền phức lắm.”

Tuy rằng Kính Thiếu Khanh không cười nhưng thái độ đã tốt hơn nhiều: “Em đừng ý kiến nữa, để anh sớm một chút chở em qua đó thì anh có thể sớm một chút trở về. Sau này mỗi thứ bảy anh sẽ đón em về, đợi đến khi bụng của em lớn quá rồi thì điều chuyển về đây. Hiện giờ cứ như vậy trước đi. Một mình em ở bên đó phải tự chăm sóc cho mình thật tốt đấy, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”

Trần Mộng Dao nhón chân lên, khẽ hôn lên trán anh một cái: “Em biết rồi.”

Về phía của Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm thì bầu không khí không được hòa bình cho lắm, cả hai đang trong trạng thái chiến tranh lạnh, không ai nói chuyện với ai. Mà hôm nay Mục Đình Sâm lại ở nhà cả ngày trời, điều này đồng nghĩa với việc anh phải xem sắc mặt của Ôn Ngôn rồi.

Cô hoàn toàn xem anh như không tồn tại, cho con uống sữa xong thì tự mình đi ăn sáng. Biểu cảm trên mặt lạnh lùng đến mức có thể đông chết người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK