Cái gì đã làm lành cơ?”
Cô cảnh giác lùi lại về phía sau: “Tôi nói là giả sử!”
Anh gấp nhưng không vội mà nhìn cô, nói: “Giả sử cũng không được, một chút cảm giác nghi thức cũng không có. Em phải nghiêm túc nói ra rằng chúng ta làm lành rồi. Sau đó anh mới đá em, như vậy mới được tính.”
Cô nhẫn nhịn, đàng hoàng nói ra: “Được rồi, bây giờ chúng ta đã làm lành rồi, anh có thể bắt đầu diễn phần của anh rồi đấy.”
Giây tiếp theo, Kính Thiếu Khanh liền hôn lên môi cô. Cả người cô xứng đơ như khúc gỗ. Mùi vị quen thuộc của anh ở ngay trước mặt, trong lòng cô như có một dòng điện chạy ngang qua, đến viền mắt cũng đã có chút cay xè. Phải mất khoảng vài giây cô mới kịp phản ứng lại rồi đẩy anh ra, thế nhưng cô lại bị anh ôm chặt cứng. Anh giáng xuống nụ hôn cường ngạnh độc đoán, không cho cô có cơ hội phản kháng.
Anh không hề dễ dàng mới buông cô ra, cô dùng đôi mắt đã đỏ hoe trừng lấy anh: “Anh có ý gì? Muốn mang tôi ra đùa giốn?”
Trên mặt anh lộ ra một tia cợt nhả: “Không có, chẳng phải là đã làm lành rồi sao? Chỉ là hôn môi thì lạ lắm sao?”
Cô nhát thời không nói lên lời, rõ ràng là giả mà…
Cô không có tâm tình đùa giỡn với anh, cô điều chỉnh lại tâm trạng một chút rồi nói: “Bây giờ bắt đầu được chưa? Anh nói đi, muốn nhẫn tâm tới đâu thì cứ nhẫn tâm tới đó, cho đến khi nào trong lòng anh cảm thấy thoải mái là được. Sau này… chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
Kính Thiếu Khanh bỗng nhiên quay lưng rời đi: “Tâm trạng hôm nay của anh khá tốt, không muốn chia tay nhau. Tạm thời cứ như vậy đi, anh sẽ tìm em sau.”
Cô trợn mắt há mồm, vậy là… cô bị anh ăn đậu hũ rồi bị lừa làm lành rồi sao? Với lòng tự tôn to lớn như Kính Thiếu Khanh khiến cô nghĩ rằng anh chỉ đang đùa giốn cô thôi, nghĩ đến đây lòng cô không khỏi thát lại… cô không thể chơi không lại anh!
Cô dùng sức đá lên cánh cửa, An Nhã nghe thế tiếng động lại thò đầu ra hỏi: “Sao vậy? Hai người lại cãi nhau à?”
Trần Mộng Dao miễn cưỡng trưng ra nụ cười: “Mới không có, đã chia tay rồi mà, còn gì để cãi vã nữa chứ?”
An Nhã không hỏi gì thêm, cô im lặng hết nửa ngày mới mở miệng hướng Trần Mộng Dao “thỉnh kinh”: “Mộng Dao, tôi muốn hẹn người kia ra gặp mặt.”
Trần Mộng Dao không nghĩ đến An Nhã lại chủ động như vậy: “Thật hay giả vậy? Cô cũng có gan vậy sao? Đến lúc đó cô sẽ không bỏ chạy đó chứ?”
An Nhã mang theo một chút ngượng ngùng kéo đến lịch sử trò chuyện: “Cô nhìn xem, tôi cảm thấy tôi và anh ấy trò chuyện với nhau cũng không tệ, nếu như muốn phát triển theo hướng tình yêu thì cũng phải gặp mặt nhau mà phải không? Ít ra còn biết được đối phương là một người như thế nào. Nếu như không thành thói vẫn có thể làm bạn của nhau, còn không gặp mặt thì sẽ không có cơ hội đâu. Chủ yếu là vì tôi rất tò mò, muốn biết được mặt mũi người kia ra sao.”
Trần Mộng Dao nghiên cứu dòng lịch sử trò chuyện của An Nhã và “Mặc”, cô có chút không chắc chắn: “Tôi cảm thấy… cái tên này không phải nhiệt tình cho lắm, đều là cô chủ động nói chuyện với anh ta, cách trả lời của anh ta cũng bình thản như vậy nên tôi hoàn toàn nhìn không ra giữa hai người có gì đặc biệt. Cô cảm thấy có khả năng tiếp tục phát triển tình cảm với anh ta?”
An Nhã hơi thất vọng: “Thật sao? Nhưng mà… dù anh ấy nói rằng rất bận nhưng tôi nhắn tin trễ đến đâu thì anh ấy đều trả lời lại trong vòng mười phút. Nếu như anh ấy chỉ xem tôi là người không quan trọng thì đâu cần phải phản hồi tin nhắn của tôi, đúng chứ? Anh ấy cứ luôn như vậy, chắc vì anh ấy chưa nhận ra thôi… cô đừng có đả kích tôi nữa, tôi chỉ muốn gặp mặt rồi mời anh ấy ăn một bữa cơm thôi, chỉ để thỏa mãn trí tò mò của tôi thôi.”
Cô ấy cũng đã nói vậy thì Trần Mộng Dao không đả kích cô ấy thêm, sau khi ngẫm nghĩ một chút, cô lên tiếng: “Vậy cô thử trực tiếp hẹn anh ta ra, xem thử anh ta có đồng ý gặp mặt không. Khỏi phải vòng vo.”
An Nhã gom hết can đảm soạn một tin nhắn gửi đi. “Mặc”
không hề trả lời một cách tích cực, giống như An Nhã nói, anh ta sẽ phản hồi trong vòng mười phút nhưng vẫn không thể so sánh được với việc phản hồi ngay. Cảm giác giống như trả lời cho có lệ, lâu lâu trả lời lại một chút.
Tin nhắn được gửi đi được chín phút thì “Mặc” mới nhắn lại: “Tại sao muốn gặp mặt? Anh cảm thấy không nhất thiết phải gặp mặt, em có gì không hiểu thì cứ hỏi anh, chắc chắn anh biết gì cũng sẽ nói em nghe hết.”
Anh Nhã cảm thấy như bị đẩy vào ngăn đá, cô không biết nên trả lời như thế nào.
Trần Mộng Dao giựt điện thoại cô qua, trả lời rằng: “Chỉ là cảm thấy anh rất quan tâm em, giúp em giải quyết rất nhiều khó khăn. Nên bây giờ em muốn mời anh ăn một bữa cơm. Nếu như anh thấy không tiện thì thôi vậy.”
Sao khi nhắn đi, cô bĩu môi một cái rồi nói: “Nói không chừng đối phương đã có gia đình rồi. Cô không biết gì về anh ta mà đã đâm đầu vào, với cái thế này thì không ổn đâu. Cả hai đều làm chung một nghề thì anh ta có thể bận hơn cô bao nhiêu?
Chắc chắn cái lý do bận quá kia chỉ một cái cớ thôi. Phương diện tình cảm của cô còn non nớt và đơn thuần quá, để tôi nói cô nghe, đối với trường hợp như vậy thì cô nhát định phải học cách kiên nhẫn. Trước tiên cô phải nắm bắt rõ đối phương từng chút một, sau khi khẳng định đối phương thích hợp mới cân nhắc ra tay. Bây giờ cô chưa biết gì về người ta thì gấp gáp làm gì? Làm vậy thì cuối cùng cũng bị thua thảm hại thôi.”
An Nhã cũng hơi do dự: “Được rồi… vậy xem thử anh ấy trả lời như thế nào…”
Qua một hồi, tin nhắn đến nhưng chỉ có một chữ: “Ừ.”
Trần Mộng Dao sắp xù lông đến nơi: “Chỉ vậy thôi? Chỉ vậy thôi hả? Tôi nhắn vậy là để thám thính thử vậy mà anh ta “ừ”” thôi?
Xem ra thật sự anh ta không muốn gặp mặt cô, càng không có ý định phát triển tình cảm. Tiểu Nhã à, cô nghe tôi đi. Cô cứ xem người này là tiền bối của cô, bình thường đều có thể học hỏi từ anh ta là được, cô đừng suy nghĩ nhiều nữa. Cô không cần trả lời, sau này không có gì quan trọng thì đừng chủ động nhắn tin hỏi anh ta ăn cơm hay tan làm chưa. Cô hoàn toàn không cần thiết phải làm thế, đã hiểu chứ?”
An Nhã buồn bã gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nghe lời cô. Xem ra chỉ có mình tôi nghĩ nhiều thôi…”
Đến thứ hai đầu tuần, An Nhã đã không còn chủ động nhắn tin với “Mặc” nữa. Hoặc có thể vì muốn có thêm sức mạnh và nghị lực nên cô sẽ chủ động nói với Trần Mộng Dao rằng: “Tôi đã không nói chuyện với anh ấy được hai ngày rồi, cứ tiếp tục như vậy thì dần dần sẽ không còn liên lạc nữa. Như vậy cũng thật tốt.”
Trần Mộng Dao gio ngón cái cỗ vũ cho cô: “Chính là vậy đó, kiên trì lên. Giờ đã có tôi ở bên cạnh cô rồi, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi. Những gì tên kia biết thì tôi cũng biết, cùng lắm là gọi hỏi Tiểu Ngôn, cậu ấy biết còn nhiều hơn cả tôi thì tại sao cô phải nhờ vả vào tên kia chứ? Được rồi, cô cứ tiếp tục làm việc đi.”
Buổi chiều tan tành, Trần Mộng Dao và An Nhã cùng trở về nhà, Hạ Lam gửi đến rất nhiều thức ăn nên hai người đang bàn bạc tối nay ăn gì. Lúc băng qua đường thì Trần Mộng Dao trông thấy xa xa có một chiếc Bentley đen đang đậu ngay dưới khu chung cư. Đó chính là chiếc xe của Diệp Quân Tước, tên này đến đây làm gì vậy nhỉ?
Cô mang theo nghỉ hoặc đi tới, nhưng cô lại có cảm giác người này đến đây vì cô. Thế nhưng khi cửa kính xe hạ xuống, Diệp Quân Tước lại nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy dịu dàng: “Nễể mặt cùng nhau đi ăn một bữa không? Cô cứ dẫn theo bạn thân của cổ”
Cô muốn từ chối nhưng Diệp Quân Tước đã sớm nhìn ra ý nghĩ của cô, anh nói: “Đừng nói là một bữa cơm mà cô cũng muốn từ chối chứ? Chẳng lẽ cô vẫn còn lưu luyến người cũ sao?”