Lời tỏ tình không mang chút tô điểm nào, nhưng lại khiến trái tim của cô hơi chút rung động, mở miệng nhưng lại không biết nói gì mới tốt.
Trong lúc bối rối, cô vô ý thức cúp điện thoại, chân tay luống cuống nhìn qua Trần Mộng Dao.
Trần Mộng Dao “xì” một tiếng nở nụ cười, vuốt vuốt tóc của cô, cười nói: “Sớm biết cậu sẽ như vậy, yên tâm đi, Thẩm Giới đã sớm có chuẩn bị rồi, cậu nghĩ cho kỹ đi muốn trả lời anh ấy như thế nào thì liên lạc với anh ấy.”
Nói xong, cô vẫy tay với Ôn Ngôn: “Trên đường về cần thận, ngày mai gặp.”
Nói xong cô ấy liền quay người lên xe rời đi, mà Ôn Ngôn lại đứng nguyên tại chỗ rất lâu, trong đầu tất cả đều là câu nói mà Thẩm Giới vừa mới nói…
Chờ cô trở về Mục gia đã là hơn tám giờ tối rồi, Ôn Ngôn cần thận mở hộp quà ra, Trần Mộng Dao tặng một sợi dây chuyền, Thẩm Giới tặng, là vòng tay, bên trong hộp quà của Thẩm Giới còn có tờ giấy: Cùng nắm tay nhau đi đến già.
Gò má cô đỏ lên, mang hộp quà giấu xuống thùng giấy ở dưới đáy giường, Mục Đình Sâm sẽ không cho phép những thứ này xuất hiện, cô căn bản là không dám lấy ra.
Đột nhiên, giọng của má Lưu vang lên ở sau lưng cô: “Ngôn Ngôn con vừa trở về? Má đi làm bát mì trường thọ cho con.” Ôn Ngôn vội vàng đứng dậy: “Không cần đâu má Lưu, con ăn ở bên ngoài rồi, má đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Má Lưu muốn nói lại thôi, chà xát đôi bàn tay lạnh cóng: “Ngôn Ngôn, thiếu gia trên đường đi công tác lại gấp gáp trở về, phát hiện con không ở nhà, cậu ấy giống như không vui cho lắm. Làm sao giò này con mới về? Thiếu gia còn chưa ăn cơm tối…” Hô hấp của Ôn Ngôn trở nên trì trệ, trên khuôn mặt nhỏ nanh tái nhợt hiện lên vẻ kinh hoàng, Mục Đình Sâm không cho phép cô trong thời gian rảnh rỗi đi ra ngoài chơi, cô nghĩ rằng anh sẽ không trở về, cho nên mới đáp ứng lời mời của Trần Mộng Dao.
Điều khiến cô hoảng sợ nhất là hình dung của má Lưu, Mục Đình Sâm làm sao có thể cố ý trở về để qua sinh nhật với cô? Quà cáp gì đó thì càng không thể nào!
Nhìn cô sợ hãi, má Lưu nắm chặt tay của cô: “Đừng sợ, thiếu gia lại cũng sẽ không ăn thịt con. Má đi làm thức ăn ngon cho cậu ấy, con mang lên cho cậu, hôm nay là sinh nhật con, nói dăm ba câu lời nói hay, cậu ấy cũng sẽ không làm khó con.”
Ôn Ngôn nhẹ gật đầu, chờ má Lưu chuẩn bị đồ ăn xong, cô cần thận bưng lên tầng, đưa một tay gõ cửa phòng: “Anh có trong đó không?”
Bên trong không có động tĩnh, cô sớm thành thói quen, Mục Đình Sâm từ trước đến giờ ít nói, lúc tâm trạng không tốt, không để ý người khác là chuyện bình thường.
Cô khẽ cắn môi đầy cửa đi vào, hơi ngắn ra, Mục Đình Sâm ngồi ở trước cửa số nhả khói thuốc, trong phòng bao phủ một tầng sương mù thật mỏng, anh đã hút bao nhiêu vậy? Cô nhớ rất rõ bình thường anh cũng không hay hút thuốc…
Thân ảnh của anh bị bao phủ bởi làn khói, giống như trong mơ vậy, thậm trí đến quần áo cũng không thay, trên người vẫn mặc vest, cả tóc cũng không hề rồi, không có chút cầu thả nào.
Ôn Ngôn lấy lại bình tĩnh, đặt thức ăn xuống, đi đến trước cửa số bên cạnh mở cửa số cho thoáng khí.
“Cô đi đâu?” Mục Đình Sâm đột nhiên hỏi. Toàn thân cô cứng đờ, gió lạnh đập vào mặt, xông thẳng vào trong lòng.
“Tôi… bạn tôi rủ tôi ra ngoài chơi, tôi không biết anh về.” Giọng của cô rất nhỏ, kèm với tiếng gió lạnh vù vù xuyên qua cửa số, cô không biết là anh có nghe rõ hay không.
Sự thật chứng minh, thính lực của anh đúng là rất tốt: “Không biết tôi trở về? Ý là tôi không trở lại cô liền có thể muốn làm gì thì làm?”
Ôn Ngôn cảm giác lạnh cả người, lạnh thấu xương, bất đắc dĩ liền đóng lại cửa số: “Không phải… Tôi biết sai, lần sau sẽ không.”
Cô không giải thích nhiều, càng không muốn nhắc đến hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cô, không cần biết là lúc nào, chỉ cần anh không vui, cô nhận lỗi là được Su rỒI.
Mục Đình Sâm hừ nhẹ một tiếng, khóe môi mang theo một vòng cười lạnh, nhấp rơi tàn thuốc ở trên tay xuống, đứng dậy rót một chén rượu. Vừa uống một ngụm, Ôn Ngôn liền sợ hãi nhắc nhở: “Ăn cơm trước rồi lại uống rượu…”
Mục Đình Sâm nhìn ly rượu trong tay, quay người đi về hướng cô: “Hôm nay sinh nhật là sinh nhật cô.”
Nhìn rượu mà anh đưa đến, cô không dám dơ tay ra cầm, cô không biết uống rượu, mà lại… ly rượu đó là ly rượu chuyên dùng của anh, anh có bệnh thích sạch sẽ, cô vốn là không dám sờ vào, càng đừng nói là dùng: “Tôi… không biết uống.”
Mục Đình Sâm không vui nhíu mày, một giây tiếp theo liền nắm chặt lấy cằm của cô, đem nửa ly rượu vang đó đổ vào miệng cô, ngay lập tức trong cổ họng cô truyền đến cảm giác bỏng rát, kích thích cô ho không ngừng: “Khụ khụ… khụ khụ khụ khu…”
Lúc cô vẫn còn chưa kịp bình ổn trở lại, Mục Đình Sâm đột nhiên ôm cô vào trong ngực, ngăn lại môi của cô.