Trần Mộng Dao hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, nếu như bây giờ cô nói rõ ràng mọi chuyện thì Giang Linh nhất định sẽ chửi qua đầy mặt trước mặt mọi người! Mục Đình Sâm đút một tay vào túi quần tây, khí chất lăng liệt khiến người khác không nhịn được nhìn lén, ánh mắt anh rơi trên người Ôn Ngôn, lông mày tuần tú khẽ nhíu lại, bất mãn vì cô không nghe lời mà tự tiện chạy ra ngoài, thời tiết nóng như vậy, cô còn sảy thai Chưa đầy một tháng.
Kính Thiếu Khanh thu hồi sự bát cần đời thường ngày, cư xử khá thành thật trước mặt Giang Linh, ngay cả nụ cười cũng quy quy củ củ giống anh chàng nhà bên, không phải là người đàn ông, trên mặt đều viết “tốt bụng”, “đơn thuần, “hòa đồng”.
Chờ bọn họ tới gần, sau một hồi đấu tranh, cuối cùng Trần Mộng Dao cố gắng nở nụ cười nói: “Nếu không… chúng ta đến nơi khác ăn cơm đi? Hoặc là tách ra ăn cũng được, mẹ nhìn xem, bàn của con và Tiểu Ngôn là bàn dành cho bốn người, không ngồi được sáu người. Lần sau nói trước với Kính Thiếu Khanh chuẩn bị một căn phòng riêng là được.” Ôn Ngôn cúi đầu thấp xuống, không nhìn Mục Đình Sâm, không cần biết anh có biểu tình gì.
Hạ Lam không câu nệ tiểu tiết nói: “Không sao đâu, chỉ cần lấy thêm hai cái ghế nữa là được. Thiếu Khanh, con kêu người dọn ghế ra đi.” Kính Thiếu Khanh vâng lời, tự mình đi vào kho lấy hai cái ghế mềm mại, thoải mái ra, đặt ở lối đi, may mắn là lối đi đủ rộng nên không ảnh hưởng gì.
Hạ Lam để ý đến phép xã giao, kéo Kính Thiếu Khanh và mình ngồi vào chiếc ghế vừa lấy ra, nhường vị trí tốt cho khách, đương nhiên là Giang Linh ngồi gần Trần Mộng Dao, Mục Đình Sâm chỉ có thể ngồi gần Ôn Ngôn Không chỉ vậy, Hạ Lam còn gọi tất cả món đất nhất và ngon nhất trong nhà hàng lên, nếu không phải Kính Thiếu Khanh nhắc nhở bà là bàn đã hết chỗ để thì bà còn muốn gọi tiếp.
Mặt Giang Linh đỏ bừng, không ngừng nhìn Kính Thiếu Khanh, trong mặt lộ ra vẻ hết sức hài lòng.
*“Dì à, cháu cùng Thiếu Khanh ngồi bên này, người ngồi vào ghế chính bên cạnh Ngôn Ngôn đi.” Mục Đình Sâm đột nhiên đứng dậy, yêu cầu đổi vị trí.
Hạ Lam cũng không từ chối, dù sao cũng chỉ Kính Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm là đàn ông, đây mới là biểu hiện của một quý ông ga lăng.
“Mẹ Thiếu Khanh à, bà thường dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào vậy? Nhìn da thật đẹp, trong thật trẻ, đi cùng Thiếu Khanh chả giống mẹ con chút nào, cứ như hai chị em vậy.” Phụ nữ khi ngồi cùng nhau liền nói về chuyện này, Giang Linh nói chuyện với Hạ Lam vô cùng quen thuộc, như là quen biết từ lâu.
Hạ Lan nói về một nhãn hiệu chăm sóc da, Giang Linh giả vờ ngạc nhiên cùng có chút tiếc nuối: “Nhãn hiệu này rất đất, nhưng hiệu quả thực sự rất tốt. Trước kia, tôi cũng từng dùng nhãn hiệu này, còn bây giờ… rất lâu rồi Chưa mua, bởi vì suy nghĩ đến tình cảnh của Dao Dao, nó kiếm tiền rất vất vả.” Da đầu Trần Mộng Dao có chút tê dại, đây đúng là trường hợp đạo đức giả mà cô rất phản cảm, nếu Giang Linh thật sự quan tâm đến việc cô kiếm tiền vất vả như vậy thì tốt quá.
Hạ Lam hào sảng nói: “Không sao, sau này tôi bao hết mỹ phẩm dưỡng da của bà, đều là người một nhà, không đừng nói chuyện như hai nhà như vậy, lát nữa ăn xong, tôi dẫn bà đi dạo, thiếu cái gì thì mua cái đó.” Trần Mộng Dao cúi đầu, sắc mặt tái nhọt, cô chán ghét tiết mục gạt người này, nhưng hết lần này đến lần khác Giang Linh đều cảm thấy không có vấn đè, cô cảm thấy vô cùng xấu hỏ…
Kính Thiếu Khanh nhìn Trần Mộng Dao, sau đó ngắt lời hai bà mẹ: “Mẹ, hai người có thể nói chuyện khác khác được không? Con và Đình Sâm đều là đàn ông, muốn chen vào cũng không được, hay là bàn về chuyện của chúng con cũng được?” Hạ Lam che miệng cười khúc khích: “Được, được, biết rồi. Đình Sâm, cháu và Tiểu Ngôn kết hôn lâu Chưa? Chưa có ý định sinh em bé sao?” Lời này vừa nói ra khiến xung quanh như chết lặng, mặt Kính Thiếu Khanh không khỏi căng ra, nói: “Mẹ, hay là vẫn nói về mỹ phẩm dưỡng da đi, con rất thích nghel”