Kính Thiếu Khanh hít sâu một hơi, rời khỏi người cô, đi tới trước cửa số đốt lên một điều thuốc lá.
Sau khi cúp điện thoại, cô giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy: “Em…… Em về trước đi ngủ.”
Kính Thiếu Khanh không nói chuyện, cũng không có quay đầu nhìn cô, cô cũng như chạy trốn về tới phòng của mình, may mà có Ôn Ngôn gọi điện thoại tới, nếu không không biết sẽ có kết quả gì.
Mục Trạch.
Ôn Ngôn ngồi ở trên ghế sa lon, có chút hào hứng lại mệt mệt, cô cảm giác từ khi mang thai sinh con đến nay, cuộc sống của cô liền trở nên không thú vị, cô không muốn một mực nhàn rỗi như thế, muốn tìm một chút việc để làm, vẫn là trước kia có công việc sinh hoạt đặc sắc, cũng có vòng xã giao của mình, hiện tại mỗi ngày trong nhà nhàm chán, đứa bé cũng có má Lưu chăm, cô cảm giác mình tựa như cái bình sữa di động, chỗ khác thì không còn công dụng gì…… Đến muốn cùng bạn thân đi dạo cái đường phố cũng phải nhìn đối phương có thời gian hay không.
Mục Đình Sâm phát giác đến cảm xúc của cô: “Có phải em lại muốn ra ngoài làm việc không?”
Cô không che giấu chút nào: “Đúng, em cảm thấy trong nhà quá nhàm chán, em không muốn làm một phu nhân áo tự đến tay, cơm tự đến miệng, em muốn có cuộc sống của mình, có vòng xã giao của mình, không muốn mỗi ngày vây quanh gia đình. Cứ kéo dài thế này, em sẽ trở nên bắt đầu lười nhác quản lý bản thân, dần dần trở thành một ‘người vợ vô dụng”, anh nhìn cũng sẽ phát bực? Cho nên…… Anh để cho em ra ngoài làm việc có được không?”
Mục Đình Sâm có chút do dự: “Em muốn tự mình mở tiệm, sẽ quá bận bịu quá mệt mỏi, khẳng định hoàn toàn không để ý tới con, nếu là vẻn vẹn tìm một công việc ngược lại thì đơn giản, tiền lương không quan trọng, chủ yếu là phong phú cuộc sống của em, em thật sự muốn tìm việc anh cũng không phản đối, đến công ty của anh?”
Cô không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Đến công ty anh thì còn ý nghĩa gì? Tất cả mọi người đều biết em là ai, em sợ là có làm quét dọn vệ sinh thì cũng không được động đến cái chỗi, còn có ý nghĩa gì nữa? Em muốn tới công ty của Lâm Táp, bên chỗ Dao Dao và An Nhã, lại cảm thấy đi làm về nhà quá xa, khẳng định không được, vẫn là để em tự mình tìm việc làm đi, anh đừng quan tâm, anh yên tâm, em có đi làm cũng không bạc đãi con trai anh, mỗi ngày trước khi đi làm anh sẽ chuẩn bị kỹ trước một ngày sữa cho nó.
Ý nghĩ của nàng hiển nhiên không được Mục Đình Sâm đồng ý, anh trầm mặc nửa ngày đều không có lên tiếng, cuối cùng dứt khoát dùng mệt mỏi dùng lý do buồn ngủ để kết thúc cuộc nói chuyện.
Nhìn anh lên lầu, Ôn Ngôn có chút nhụt chí, nếu anh không gật đầu, cô sẽ không có khả năng tìm được việc ở Đề Đô, điểm ấy cô rất rõ ràng, cho nên còn phải đối tốt với anh từ từ khuyên bảo.
Chờ con ngủ, cô về tới phòng ngủ, Mục Đình Sâm cũng không có ngủ, nằm ở trên giường xem điện thoại.
Cô nằm xuống ở bên cạnh anh: “Anh đồng ý với em có được không? Em sắp chán chết rồi, em còn trẻ như vậy, không muốn mỗi ngày giống với mấy người kia ngoại trừ dạo phố dùng tiền mua đồ xa xỉ thì không biết làm gì khác, cuộc sống như vậy không phải loại em muốn, như thế cả một đời cũng không có ý nghĩa gì, em muốn tự mình xông pha……
Mục Đình Sâm trầm trầm nói: “Con gái thật khó hiểu, người khác nằm mơ cũng muốn trở thành em, em lại luôn luôn muốn trở thành người bình thường. Em biết có bao nhiêu người con gái giống như em dùng cả đời cũng không tiêu hết tiền không?
Cái gì cũng không cần em quan tâm, cũng là bởi vì như thế, em mới có thời gian rảnh rỗi nghĩ đông nghĩ tây hả? Anh cảm thấy em ở nhà trông còn, không có chuyện ra ngoài đi dạo phó, chờ anh về là được rồi. Anh thà rằng em giống như mấy người con gái khác, mỗi ngày đi thầm mỹ viện, dạo chơi mấy cửa hàng xa xỉ, nhưng không được ra ngoài làm việc.”
Ôn Ngôn cũng dần dần mát kiên nhẫn: “Đây không phải là cuộc sống em muốn, từ lúc bắt đầu đã không phải. Xem như kết hôn, anh cũng không thể hạn chế cuộc sống của em, hạn chế hành vi của em. Em không muốn nửa đời sau trôi qua không vui, loại cuộc sống anh nói kia đối với em không có ý nghĩa. Em biết tiền của anh đủ cho nhà chúng ta miệng ăn núi nở, mấy đời cũng không hết, nhưng vậy thì thế nào? Em không muốn sống như cái xác không. Em mặc kệ anh có đáp ứng hay không, ngày mai em liền đi tìm việc làm! Em vốn cho rằng anh không giống mấy người đàn ông phổ thông kia, không ngờ rằng tư tưởng cũng dung tục như thế! Anh căn bản là không hiểu eml”
Mục Đình Sâm vứt điện thoại sang một bên, xoay người nhìn cô: “Đúng, là anh không hiểu em, lúc anh trưởng thành em mới có tám tuổi, anh làm sao hiểu được em? Anh nói là cuộc sống anh muốn, là em ở nhà bên chồng dạy con, không muốn em xuất đầu lộ diện. Để em đến công ty của anh, em lại không muốn, em muốn thế nào? Anh không mở miệng, em cũng không tìm được công việc.
Ôn Ngôn có chút giận: “Ý anh là ngay từ đầu em nên tìm người có tuổi tác không chênh lệch lắm? Đúng, thế này chí ít về mặt tư tưởng có thể phù hợp, không cần giống bây giờ, cách anh một khoảng cách tư! Là anh khiến em không có lựa chọn nào khác!”
Mục Đình Sâm cảm thấy cô đang ngắm ngầm nói đến điều gì: “Em lại nghĩ tới Thẩm Giới đúng không? Đúng, là em đã từng tìm người có tuổi tác không chênh lệch lắm, là anh cứng đầu chia rẽ các em, trong lòng em còn căm hận? Ôn Ngôn, anh nói cho em biết, em còn thế nữa anh sẽ tức giận!”
Đều đang giận đến đỉnh điểm, Ôn Ngôn cũng chẳng còn lo lắng anh có giận không? Cô ngồi dậy tiện tay lấy gối đập vào người anh: “Em không muốn nói chuyện với anh nữa, bình thường anh ôn ngu đều là giả vờ sao?”
Mục Đình Sâm đưa tay che mặt: “Vật nhỏ, cơm có thể ăn bậy lời không thể nói bậy, sao anh lịa giả vờ? Anh chỉ là không muốn em ra ngoài làm việc thôi! Em đừng có vô lý gây sự?!”
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng của má Lưu: “Đừng chọc phu nhân tức giận, cần thận tắt sữa, sau này cậu tự cho con uống sữa sao? Người lớn như vậy có biết sự tình này không?!”
Ôn Ngôn yên tĩnh trở lại, Mục Đình Sâm hít vào một hơi: “Không cùng anh cãi nhau em không thoải mái đúng không?
Chuyện gì ngày mai rồi nói, đi ngủ.”
Đi ngủ là khẳng định không thể bình yên vô sự đi ngủ, Ôn Ngôn thật vất vả mở miệng, không được đến kết quả mong muốn, cô có thể thư thái sao? Cô xuống giường đi giày: “Anh tự ngủ đi, em đi bồi Tiêu Đoàn Tử ngủ!”
Mục Đình Sâm cấp tốc kéo cô lại: “Em dám! Trở lại cho anh!”
Cô hòn dỗi hát tay của anh ra: “Sao em lại không dám? em cho anh biết, em mới không sợ anh đây! Anh cho rằng sinh xong con em sẽ phải đối với anh khăng khăng một mực thành thành thật thật trong nhà giúp chồng dạy con? Không có khả năng, nhân sinh của ta vừa mới bắt đầu, cuộc sống của em vừa mới bắt đầu, em có lý do muốn ra ngoài theo đuỏi lý tưởng của mình.”
Thái độ Mục Đình Sâm mềm nhữn ra: “Được được được, em để cho anh suy nghĩ lại một chút được không? Đừng vừa nói đi là đi, ngày mai cho em câu trả lời chắc chắn. Ngoan, qua đây ngủ đi.”
Cô khẽ hừ một tiếng: “Nếu lừa em, sau này anh tự ngủ một mình.”