Nghĩ tới đây, ý nghĩ anh càng thêm kiên định: “Hoặc là anh đi cùng em, hoặc là không cho phép đi.”
Tính tình Trần Mộng Dao nổi lên, từ trêи người anh xuống dưới: “Không đi thì không đi! Em đi nói cho mẹ anh biết, em lớn bụng anh còn không cho em nghỉ ngơi, anh chờ lấy bị mắng đi!”
Kính Thiếu Khanh không để trong lòng, ai biết Trần Mộng Dao thật sự cáo trạng với Hạ Lam, Trần Mộng Dao vừa ra ngoài, Hạ Lam liền điện thoại vào tới, mới mở miệng chính là đổ ập xuống mắng một chập. Cả người anh đều không tốt: “Mẹ, mẹ đừng nghe em ấy nói bừa, em ấy nghỉ ngơi không phải thật sự ở nhà nghỉ ngơi, là muốn đi gặp bạn học cũ, còn là nam, mẹ nói con có thể để em ấy mang bụng đi sao? Con nói con đi cùng em ấy, em ấy lại sống chết không vui.”
Trấn an được Hạ Lam, Kính Thiếu Khanh sắp điên rồi, anh nghĩ thế nào cũng không ra, vì cái gì Trần Mộng Dao không cho anh cùng đi gặp Thẩm Giới, đây không phải chuyện rất bình thường sao? Anh đột nhiên thấy anh với cô có khoảng cách thế hệ, chênh lệch mười tuổi quả nhiên vẫn là có chút khoảng cách thế hệ sao?
Thời điểm ăn cơm trưa, Trần Mộng Dao vẫn là tính tình vui đùa, anh nói bóng nói gió hỏi: “Sao không cho anh đi cùng?
Anh và em cùng nhau đi gặp bạn học cũ, có cái gì không thích hợp sao?”
Trần Mộng Dao lườm anh một cái: “Có thể tụi em sẽ trò chuyện một chút bí mật nhỏ, anh ở bên cạnh đương nhiên không thích hợp.”
Kính Thiếu Khanh lập tức chua loét: “Em và Thẩm Giới có thể có bí mật nhỏ gì? Có cũng là Ôn Ngôn có đi? Chẳng lẽ do trước kia em từng thích cậu ta?”
Trần Mộng Dao kinh ngạc đến ngốc: “Nói linh tinh gì đấy? Em là cái loại người này sao? Mạch não của anh có thể bình thường được không? Nếu em không thích anh, khi đó em có thể cùng Triển…” Triển Trì hai chữ cô không nói ra miệng, đang muốn nói lập tức kịp thời dừng lại, bầu không khí lập tức ngưng kết lại.
Kính Thiếu Khanh liền đổi chủ đề: “Được rồi, anh biết rồi, em muốn đi thì đi đi, cần thận một chút.”
Sắc mặt Trần Mộng Dao không đổi, lay lay chén cơm trong tay: “Không đi, tránh anh không yên lòng tại lại nhải bên tai em, còn nói nhiều hơn mẹ em.”
Kính Thiếu Khanh vuốt vuốt trán, hối hận vì không nên nói đến chủ đề này, bằng không thì cũng sẽ không khiến cho cô nghĩ đến Triển Trì, lần này thì tốt rồi, phải dỗ dành, còn chưa chắc sẽ dỗ được.
Ñ Buổi tối Trần Mộng Dao muốn về bên chỗ Giang Linh ăn cơm, Kính Thiếu Khanh tự nhiên bồi tiếp thật tốt. Không riêng bồi tiếp, việc nấu cơm anh còn phải tự thân ra tay, trù nghệ của Giang Linh thật sự không ổn, miệng Trần Mộng Dao lại bị anh nuôi đến kén ăn.
Lúc nhàn rỗi nhàm chán, Trần Mộng Dao đi dạo xung quanh trong nhà, đột nhiên thoáng nhìn trêи bệ cửa sổ thấy chậu hoa Diệp Quân Tước tặng kia, cô kinh ngạc phát hiện, hoa này vậy mà mọc ra một cái nụ hoa ở giữa mùa đông, ẩn ẳn đó có thể thấy được là hoa màu trắng, nụ hoa còn không nhỏ.
Đột nhiên cô nghĩ đến Diệp Quân Tước từng nói, chờ thời điểm hoa nở, anh ta sẽ nói cho cô một bí mật, thật tò mò, nghĩ đến thời điểm Kính Thiếu Khanh sẽ tức giận, nên thôi vậy, mặc dù cô tò mò bí mật Diệp Quân Tước là cái gì, nhưng có thể nhịn được không hỏi, nếu Kính Thiếu Khanh biết cô và Diệp Quân Tước liên hệ, lại phải cãi nhau.
Lúc ăn cơm, Giang Linh tranh công nâng bồn hoa kia lên: “Dao Dao, mẹ chăm sóc hoa kia của con thật tốt, không ngờ tới giữa mùa đông còn mọc nụ hoa, là loài hoa gì nhỉ? Vậy mà nở ở mùa đông. Nhưng lớn quá chậm, nụ hoa ra rất nhiều ngày còn không thấy nở, đoán chừng khí hậu nơi này không thích hợp để loại này sống, mẹ nuôi rất cần thận, chăm sóc như chăm con vậy.”
Kính Thiếu Khanh xen vào hỏi: “Hoa gì?”
Trần Mộng Dao chưa kịp ngăn cản, Giang Linh đã nói: “Chính là lúc nó còn ở công ty Lâm Táp mang về.”
Động tác gắp thức ăn của Kính Thiếu Khanh lập tức cứng đờ: “Diệp Quân Tước tặng sao?”
Ý thức được bầu không khí không đúng, Giang Linh ngậm miệng. Trần Mộng Dao kiên trì nói: “Không phải chỉ là chậu hoa thôi sao? Mẹ thấy vui thì trồng, thấy phiền thì vứt, con cũng không có thời gian rảnh rỗi quản hoa gì.”
Kính Thiếu Khanh khó chịu nói: “Tốt xấu gì cũng là người khác tặng, muốn giữ thì cứ giữ đi…”
Trần Mộng Dao u oán nhìn Giang Linh, Giang Linh bất đắc dĩ nhún nhún vai, sao bà có thể nghĩ đến những cái này được chứ? Có gì liền nói cái đấy.
Đột nhiên, điện thoại của Trần Mộng Dao vang lên, dãy số không có hiển thị tên, nhưng nhìn quen mắt. Cô tiện tay ấn nghe: “Alo?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh An Nhã: “Mộng Dao… Mau cứu tôi… Cứu tôi…”
Cô bỗng nhiên đứng lên: “Cô sao thế?”
Số điện thoại An Nhã cô đã sớm xóa bỏ, cho nên mới sẽ không có hiển thị tên. Nghe âm thanh An Nhã, giống như là hết sức thống khổ, coi như quá khứ có thù, cô cũng không thể tháy chết không cứu.
An Nhã thở đều thở không ra hơi: “Tôi… lúc tắm bị ngã, A Trạch không nhận điện thoại, bụng tôi đau quá, cứu tôi với…”
Trần Mộng Dao hoảng hốt, An Nhã còn mang thai đó, lại bị ngã? Thời điểm then chốt A Trạch liên lạc không được, An Nhã ngoại trừ cô và Ôn Ngôn, cũng không biết những người khác, có thể tìm tới cô cũng không lạ. Cô không để ý tới cái khác, nhanh chóng túm lấy Kính Thiếu Khanh đang ngồi trêи bàn: “Đi đi đi, An Nhã xảy ra chuyện, đi với em một chuyến!”
Kính Thiếu Khanh nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Trần Mộng Dao kể đơn giản tình huống một lần, Kính Thiếu Khanh cũng không dám xem nhẹ, vội vàng cầm chìa khoá xe lên.
Giang Linh không nghĩ tới họ lại muốn đi nhanh như vậy, nhìn đồ ăn còn rất nhiều trêи bàn, hỏi: “Vậy các con còn trở về ăn không? Dao Dao mang thai mà ăn có mấy miệng, đói bụng làm sao bây giờ?”
Bây giờ Trần Mộng Dao không có tâm trí nào nghĩ đến việc ăn cơm: “Không sao đâu mẹ, chắc là bọn con không quay lại được, mẹ tự ăn nhé.”
Đến chung cư thuê lại của An Nhã, Kính Thiếu Khanh trước tiên gõ cửa, không ai mở, đột nhiên nghĩ đến An Nhã ở nhà một mình, ngã sắp xuống khẳng định không đứng dậy được, dưới tình thế cắp bách, anh chỉ có thể đạp trực tiếp cửa lớn ra.
Sau khi vào cửa anh đứng ở nguyên vị trí không nhúc nhích, Trần Mộng Dao lo lắng nói: “Đi thôi, anh thất thần cái gì?”
Khóe miệng Kính Thiếu Khanh giật một cái: “Lúc tắm cô ta ngã sắp xuống, lỡ như không mặc quần áo thì sao? Em đi vào trước.”. truyện xuyên nhanh
Lúc này Trần Mộng Dao mới kịp phản ứng, đối với cẩn thận của anh rất là hài lòng.
Tiến vào phòng tắm, cô bị một màn trước mắt hù dọa, hoàn toàn chính xác An Nhã không mặc quần áo, hơn nữa người đã ngất đi, không có máu đỏ. Vòi sen còn đang không ngừng xối vào người An Nhã, nhưng nhiệt độ nước đã lạnh, An Nhã cóng đến bờ môi tím xanh, tình huống không được lạc quan.
Cô luống cuống tay chân tắt vòi tắm đi, cầm quần áo mặc vào cho An Nhã, rồi nhanh chóng gọi Kính Thiếu Khanh: “Mau vào, em mặc đồ cho cô ấy roòi, người đã ngất đi, mau đưa cô ấy đến bệnh viện!”