Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Mộng Dao dừng hành động thu dọn đồ đạc trong tay, đứng dậy nhìn anh: “Lúc đó không biết là người nào nói với em, em có thể ăn với Diệp Quân Tước, anh liên lạc với Lê Thuần cũng không có vấn đề gì, sao em lại cãi nhau với anh sao, trong lòng anh chưa từng suy nghĩ qua sao? Anh thật có bản lĩnh, đã hai ngày em không về, một cuộc gọi một tin nhắn cũng không có, trong tim anh có em không? Có không?

Vừa rồi lúc em về đến cửa anh cũng không muốn xuống lầu mở cửa cho em đúng không? Nếu như hôm nay một mình em về, chắc ngay cả cửa em cũng không bước vào được!”

Kính Thiếu Khanh lại theo bản năng trầm mặc, quả nhiên, phụ nữ là không theo đạo lý nào cả. Anh biết cô ở nơi của Ôn Ngôn, cho nên không liên lạc với cô, néu cô không muốn quay về, anh gọi điện chẳng phải là cãi nhau sao? Cãi nhau không phải là ở nhà mình mới tiện sao? Anh vẫn luôn đợi khi cô về mới giải quyết…

Ai biết là hai ngày rồi cô cũng chưa về…

Anh cũng thắc mắc tại sao vừa nãy lúc cô về có chìa khoá sao không tự mình mở cửa, anh cũng thắc mắc tại sao cô lại chọn cách gõ cửa thay vì gọi trực tiếp cho anh, sao lại xoay quay về vấn đề vào được hay không vào được này? Loại câu hỏi này chẳng có ý nghĩa gì cả…

Anh trầm mặc lại gợi lên một làn sóng tức giận khác trong long Trần Mộng Dao: “Được rồi, lời của anh là vàng quý giá, em không mong là có thể đào ra lời vàng ngọc nào từ trong miệng anh, nháo đến vậy là đủ rồi, hôm nay em không nên trở về mới đúng!”

Nói xong, cô ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc, anh nhặt chiếc vali đáng ghét ném vào phòng quần áo: “Em muốn đi đâu? Hả? Em lên giường ngủ cho anh!”

Trần Mộng Dao cắn môi đi thẳng ra cửa: “Muốn ngủ thì anh tự mình ngủ đi, em không làm lỡ giấc ngủ của anh nữa.”

Anh bước tới giữ lấy người cô, giọng điệu dịu đi: “Em đừng làm loạn nữa có được không? Tối rồi em định đi đâu?”

Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh, nhưng lần này cô không thể thoát ra được, dù sao thì chênh lệch sức mạnh quá lớn: “Không cần anh quản. Dù sao thì anh cũng không muốn quản. Dù sao thì anh cũng không quan tâm!”

Anh thuận tay ấn công tắc trên tường, tắt đèn, bế cô lên, ném cô chuẩn xác lên giường, lúc cô đang giãy dụa muốn đứng dậy, anh lắn người lên, ôn nhu dụ dỗ nói: “Đừng nháo nữa, nghe lời anh, đi ngủ trước đi…”

Nếu anh sớm dịu dàng như vậy, cô sẽ không tức giận như thế, cô càng nghĩ càng uất ức, quay mặt đi chỗ khác thút thít.

Thấy cô không giãy giụa nữa, anh thở phào nhẹ nhõm: “Là anh không tốt, nhưng lần sau gặp phải chuyện gì, nhất định phải nói cho anh biết đầu tiên, được không? Đừng khiến anh cảm thấy trong tim em anh một chút cũng không quan trọng, một chút cũng không có tác dụng…”

Trần Mộng Dao lặng nói: “Cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ như vậy, việc mẹ em làm không phải anh không biết, không có suy nghĩ dễ bị lừa gạt, mất hết mặt mũi. Vốn dĩ mẹ em làm như vậy là không đúng, náo ra nữa không chỉ mất mặt mà còn bị gièm pha, mặt mũi này của em để ở đâu? Chuyện mẹ em muốn tái hôn mà bị lừa thì em làm sao nói ra được, nói ra sẽ bị cười rụng răng, nếu bố mẹ anh biết thì họ sẽ nghĩ sao về em? Họ sẽ nghĩ sao về mẹ em? Trong mắt anh em không đủ thông minh, cho nên ngay cả chuyện đó đều giải quyết không tốt, em còn có tự tôn tự ái của em nữa, em không muốn việc gì cũng phải làm phiền anh, hàng ngày anh tăng ca mệt như vậy, em cũng là vì nghĩ cho anh. Lê Thuần rốt cuộc nói gì với anh?”

Kính Thiếu Khanh đưa tay ra lấy điện thoại, cho cô ấy xem tin nhắn mà Lê Thuần gửi: “Em tự xem đi. “

Quả thật, Lê Thuần không thêm mắm thêm muối, nhưng nội dung tin nhắn cũng đủ khiến mọi người hiểu làm: “Trần Mộng Dao đang ở trang viên của Diệp Quân Tước, buổi trưa bọn họ cùng nhau ăn cơm, hình như là Diệp Quân Tước đã giúp đỡ cô ta, anh và Diệp Quân Tước không quen, làm sao bọn họ lại dây dưa cùng một chỗ? Diệp Quân Tước chưa bao giờ có thói quen mời người đi ăn tối, em cũng không có ý gì khác, chỉ là tò mò.”

Kính Thiếu Khanh cũng không trả lời tin nhắn này, điểm này Trần Mộng Dao tương đối hài lòng.

Thật ra, dỗ thì tốt rồi, ai bảo ngay từ đầu anh bày ra khuôn mặt lạnh tanh như thế? Cô đặt lại điện thoại Vào tay anh: “Anh xê ra!”

Bầu không khí vừa mới hoà hoãn, suy nghĩ của Kính Thiếu Khanh dần trở nên rõ ràng, anh biết mình phải làm gì để cô không tức giận nữa: “Không tức giận nữa? Anh thậm chí còn không muốn trả lời tin nhắn của cô ấy, càng không muốn liên lạc với cô ấy, cho nên em cũng tránh xa Diệp Quân Tước một chút cho anh. Sau này đừng một mình rời khỏi nhà khi không vui, có chuyện gì chúng ta đóng cửa tự giải quyết, em nói em chạy qua chỗ Ôn Ngôn, còn tức giận, nếu anh không bị em chế nhạo, thì anh cũng không cần giữ thể diện? Em cho rằng không có em anh thật sự ăn ngon ngủ yên sao? Anh vẫn không ngủ, tối nay vừa tan làm anh đau đầu nên đi ngủ, cuối tuần anh còn phải tăng ca ở công ty, em tưởng rằng anh thoải mái sao? Đừng khóc nữa, nếu không sáng mai ngủ dậy mắt sưng lên đây.

Trần Mộng Dao lau nước mắt, vẻ kiêu ngạo của cô đã biến mắt từ lâu” Quỷ mới tin, anh không đi tìm em cũng không gửi tin nhắn hay gọi điện thoại? Đừng kiếm cớ ở đây… Đừng đè lên em, anh nặng chết đi được…

Anh giơ tay ra và véo cằm nhỏ nhắn của cô, cho thấy một nụ cười: “Anh cũng nghĩ sẽ đi tìm em, nhưng anh nhịn được, em cũng không tìm anh đúng không? Nó quá nặng đúng không? Hay là đổi em lên trên?”

Cô gỡ tay anh ra: “Muốn đẹp! Không ngủ ngon thì anh ngủ tiếp đi, sáng mai em còn phải đi làm nữa… Em cũng phải ngủ… Buồn ngủ chết đi được”

Anh cúi đầu, hôn lên môi cô: “Em thật sự buồn ngủ?

Làm sao anh cảm thấy cô rất có khí lực? Lúc cãi nhau vừa rồi, nhìn như có thể mắng anh đến chết, nhưng không giống như là em buồn ngủ.Tục ngữ nói, một ngày giống như ba mùa thu, em cũng không nghĩ như vậy sao?”

Cô biết anh đang nghĩ gì: “Không có!”

Anh khéo léo cởi chiếc áo sơ mi, đưa tay đẩy nhẹ quần áo cô: “Anh có.”

Ánh đèn mờ ảo, cô mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cơ thể hoàn mỹ của anh, nói cô không tham lam là sai, cô hoàn toàn không có phản kháng với anh, nửa đẩy nửa đẩy là dự bị cuối cùng, cô thật sự muốn trực tiếp phản công! Đã hai ngày không gặp, lại xảy ra một trận cãi vã lớn, cô tưởng anh muốn chết!

Vào thời khắc mấu chốt, điện thoại di động của cô vang lên, túi xách đặt trên bồn rửa mặt khi cô tẩy trang, trong màn đêm tính mịch, nhạc chuông điện thoại di động vang lên như một trò hề, không thể bỏ qua. Kính Thiếu Khanh đứng dậy trước giúp cô nghe điện thoại, là Ôn Ngôn gọi đến, nghe giọng điệu của cô, là một cuộc gọi nhẹ nhàng, sau vài câu trao đổi đơn giản liền cúp máy, những người khác đã lâu không ra khỏi phòng tắm.

Trần Mộng Dao đột nhiên có một hồi chuông báo động lớn trong đầu, cô ấy đã không xóa tin nhắn mà Diệp Quân Tước đã gửi cho cô ấy vào ban đêm! Kính Thiếu Khanh chắc chắn đã nhìn thấy nó!

Cô ấy không mặc quần áo nên không tiện dậy kiểm tra, cô ấy co ro dưới chăn và giả chết. Sau vài phút, Kính Thiếu Khanh đi tới: “Thời tiết không tồi, hẹn cô ra ngoài ngồi một chút, tên này có ý gì? Em thật sự không suy nghĩ đến việc bôi đen số điện thoại anh ta sao?”

Cô ho khan hai tiếng: “Kéo, anh kéo rồi, nhưng em không có đồng ý cùng anh ta ra ngoài, anh xem em trả lời, chẳng phải em từ chối rồi sao, anh đừng làm phiền „ em…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK