Nói xong, cô cúp điện thoại, nhìn kỹ Mục Đình Sâm, ít nhất anh cũng biết cách đắp chăn, như vậy một lát nữa Trần Nặc tới cũng không trở nên quá xấu hổ.
Không bao lâu, có tiếng gõ cửa, cô bước tới mở cửa, nhìn
Trần Nặc đang đứng ở cửa, mặt lạnh nói: “Sau này anh ta say thì đừng để cho chạy lung tung nữa."
Trần Nặc trông hơi xấu hổ, hơi cúi đầu: "Thiếu gia muốn đi đâu tôi cũng không thể nào quản được..."
Nói như vậy có vẻ đúng, Ôn Ngôn không làm cho Trần Nặc khó xử nữa, đứng ở cua chò anh mang Mục Đình Sâm bất tỉnh đi, bọn họ vừa đi, cô liền đóng cửa trở về phòng ngủ nằm xuống, cô thở dài một hơi, cảm giác mình vừa trải qua một giấc mơ khó chịu, nỗi uất ức trong lòng không nơi nào để trút bỏ.
Không may là màn hình điện thoại di động bị vỡ, xuất hiện hai sọc, và cũng may là không ảnh hưởng đến việc sử dụng bình thường, chỉ trông xấu thôi.
Ngày hôm sau Mục Đình Sâm tỉnh dậy trong phòng khách sạn. Di chứng của cơn say là đau đầu khiến anh cau mày: "Trần Nặc..."
Trần Nặc đã ngồi trên ghế sofa cả đêm, nghe thấy âm thanh thi vội vã đi về phía trước: “Thiếu gia, cậu tỉnh rồi sao?”
Mục Đình Sâm ngồi dậy lắc đầu: “Rót cho tôi một cốc nước.
Nhân tiện, đêm qua tôi đã uống bao nhiêu vậy? Tôi không làm chuyện gì không nên làm chứ?"
Khóe miệng Trần Nặc giật giật, muốn nói lại thôi mà rót một ly nước cho anh, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Uống nước xong, Mục Đình Sâm sốt ruột hỏi: “Tôi đang hỏi anh đấy, anh có nghe thấy không?"
Trần Nặc kiên trì nói: “Cậu không biết mình đã làm gì sao? Tôi không thể nói ra đâu..."
Mục Đình Sâm hơi giật mình: "Ý anh là sao? Tôi đã làm gì?"
Trần Nặc mơ hồ nói: “Anh... anh sống chết cứ muốn đi tìm phu nhân, sau đó cô ấy gọi điện bảo tôi chở anh về, nói nếu tôi không đưa thì cô ấy sẽ ném anh ra đường..."
Sự thật giống như một tiếng sét từ trời xanh, chém Mục Đình Sậm từ ngoài vào trong, anh không nhớ tối hôm qua mình đã đến gặp Ôn Ngôn như thế nào, chứ đừng nói đến việc sau khi tim cô anh đã làm gì. Nếu những gì Trần Nặc nói là sự thật, thì bây giờ anh chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là xấu hổ...
Nhìn thấy vẻ mặt không yên của anh, Trần Nặc vội vàng quét sạch tội: “Không phải tôi không ngăn cản cậu, mà là tôi hoàn toàn không thể ngăn cản được, nếu cậu không tin thì hỏi Kính thiếu và Lâm thiếu, cậu say rượu làm loạn ai có thể ngăn cản? Trừ khi là đánh ngất cậu!"
Mục Đình Sâm nhắm mắt lại: “Có lần sau thì cứ trực tiếp đánh cho ngất đi. Tôi không làm gì cô ấy chứ?"
Trần Nặc nhở lại cảnh tối qua mình đi đón người ở nhà Ôn Ngôn, trong lòng có chút bối rối: “Chuyện này tôi không biết, khi tôi đến, anh không mặc quần áo, nằm ngủ rất say trên ghế sofa, sắc mặt của phu nhân không được tốt, như muốn xé xác anh, nên không thể chắc chắn là đã có chuyện gì xảy ra."
Không mặc quần áo? Nghĩa là cái gì cũng có thể xảy ra? Anh có chút bực bội, một chút chi tiết anh cũng không nhớ rõ, ăn hay không cũng không nhớ, như vậy có đáng hay không?
Cả buổi sáng không thấy xe của Mục Đình Sâm đậu trước tòa nhà văn phòng như mọi khi, Lam Tuong hơi lạ: “Tiểu Ngôn, vẻ như hôm nay anh nhà em không đến công ty, không nhìn thấy xe của anh ta."
Ngay khi cô đề cập đến Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn có vẻ không vui: "Có thể là do uống nhiều quá nên không thể dậy nổi thôi."
Lam Tương nghe thấy gì đó bất thường trong lời nói của cô:
"Làm sao em biết đêm qua anh ta uống nhiều? Anh ta đi tìm em sao?"
Ôn Ngôn nghĩ đến chuyện khốn nạn mà Mục Đình Sâm đã làm đêm qua, nghiến răng nghiến lợi: "Em không muốn nhắc đến anh ta nữa."
Lam Tương thầm sửng sốt, đây rõ ràng là có chuyện gì mà, ai có mắt tinh tường đều có thể nhìn ra...
Hôm nay Mục Đình Sâm không đến công ty, Ngải Lệ đương nhiên cũng không ghé vào cửa tiệm bánh ngọt nữa, điều này khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Khoảng tám giờ tối, lượng khách trong của tiệm dần dần giảm đi, Ôn Ngôn có ý định đóng cửa sớm, thỉnh thoảng muốn thư giãn một tí, lúc này Trần Hàm lại gửi tới một tin nhắn: “20 phút nữa mẹ sẽ đến cửa tiệm của con. Mẹ có việc cần tìm con. Con có tiện nói chuyện không?"
Cô xem tin nhắn thì cau mày, rồi nói với Lam Tương và những người khác: “Mọi người tan làm trước đi, treo biển báo của tiệm đã đóng cửa, hôm nay không tiếp khách, nghỉ làm sớm một chút."
Cô không muốn người khác biết mối quan hệ của mình và Trần Hàm, cũng không muốn công khai sự thật là cô vẫn còn mẹ, dù người khác đã biết rồi thì cô vẫn sẽ theo bản năng tránh né. Đây là suy nghĩ trong tiềm thức của cô.
Trần Hàm luôn rất đúng giờ, hai mươi phút sau liền xuất hiện cửa tiệm. Lúc này chỉ còn lại một mình Ôn Ngôn trong cửa tiệm, Trần Hàm tìm một chỗ ngồi xuống: “Mẹ uống gì cũng được, không cần ăn.”
Ôn Ngôn nhìn bà, xoay người bước vào trong quầy, lấy cho bà một tách cà phê, sau đó ngồi xuống đối diện với bà: “Nói đi."