Trên đường đến tang lễ, đi ngang qua nhà hàng Quảng Đông Quý Á Nam mở, có lẽ là bởi còn sớm, còn chưa chính thức bắt đầu kinh doanh, nhìn qua hơi tiêu điều, người đi trà lạnh, nói chung chính là loại cảm giác này đi.
Lúc đến, cô mang theo kính râm và khẩu trang, sợ bị người khác nhận ra.
Tới tham gia tang lễ có rất nhiều người, cô không dễ gây chú ý, nhưng vẫn có chút hoảng hót.
Khúc Thanh Ca từ trước đến nay đều tinh ý, vừa nhìn đã thấy được Ôn Ngôn.
Sau khi hai người gặp mặt, nói chuyện đơn giản với nhau vài câu, sau đó tự mình trầm mặc.
Dường như là để phù hợp với bầu không khí, bầu trời tối tăm mờ mịt, không nhìn thấy mặt trời, cảm giác oi bức giống như là một đoàn mây đen đặt ở trước ngực mọi người, thật lâu cũng không tản ra.
Tất cả mọi người đều đang an ủi bố mẹ Quý Á Nam, mẹ Quý bưng di ảnh của Quý Á Nam hai mắt đẫm lệ, thân thể suy nhược giống là một trận gió liền có thể thổi ngã, khoảng thời gian này, rõ ràng bà đã gây rất nhiều.
Buồn cười nhát là, trường hợp thế này, người Quý gia còn không thể không đối mặt với ký giả truyền thông.
Ôn Ngôn và Khúc Thanh Ca đứng ở đằng xa không tới gần, Kha Trăn mặc một thân tây trang màu đen không biết đến từ đâu, kéo tay Ôn Ngôn Lại: “Cô thật sự tới…”
Ôn Ngôn hơi nghi hoặc, sắc mặt không đổi rút tay ra: “Ừm… Tôi đã cân nhắc, tang lễ tôi vẫn là nên đến, dù sao.
cũng từng quen biết.
Không sao, dù sao tôi cũng mang khẩu trang, bọn họ sẽ không nhận ra tôi.”
Kha Trăn muốn nói lại thôi, thông xuống con ngươi, nửa ngày mới lên tiếng: “Tôi nghĩ là cô sẽ không đến…”
Đột nhiên, có hai phóng viên hướng đi tới bên này, rất rõ ràng là nhìn thấy Kha Trăn, muốn hiểu rõ nội tình vụ án, Kha Trăn sợ bọn họ nhận ra Ôn Ngôn, chỉ có thể trước quay người rời đi.
Khúc Thanh Ca có chút hiếu kỳ: “Hai người rất quen?”
Ôn Ngôn giải thích nói: “Cũng không có, cũng là bởi vì chuyện của Quý Á Nam, đã gặp mặt vài lần.”
Khúc Thanh Ca nhìn Kha Trăn đi xa, trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ: “Tại sao tôi lại cảm thấy anh ấy không muốn cô đến nơi này? Kỳ thật tôi cảm thấy tang lễ Á Nam cô hẳn là nên đến…”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Tôi cũng không biết anh ta nghĩ như thế nào, là hẳn nên đến, cho nên tôi tới.
Tôi không tiện tới gần, sợ người nhà Quý Á Nam nhìn thấy tôi tâm tình kích động quá mức, ở chỗ này nhìn một chút là được, cô qua đó trước đi.
Khúc Thanh Ca gật gật đầu, quay người rời đi.
Ven đường cách đó không xa, trong một chiếc xe màu đen, Mục Đình Sâm cách cửa sổ xe nhìn trận tang lễ phong quang này, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Ôn Ngôn.
Anh là sợ cô tới đây sẽ gặp phải khốn cảnh, cho nên theo tới, anh không có ý định lộ diện, đứng xa xa nhìn là được.
Trần Nặc ngồi ở ghé lái có chút run sợ trong lòng: “Thiếu gia… phu nhân chỉ là tới tham gia tang lễ mà thôi…”
Mục Đình Sâm lườm Trần Nặc một chút: “Anh đang suy nghĩ cái gì? Tôi đã sớm biết cô muốn tới, tôi đây không phải cho phép cô ấy đến rồi sao? Trong mắt anh, tôi cũng là loại người rất đáng sợ kia?”
Trần Nặc hít vào một ngụm khí lạnh: “Không có… Không có… Tôi nghĩ là trước đó cậu không biết mà…”
Tang lễ có vẻ kiềm chế và nhạt nhẽo, Mục Đình Sâm hạ cửa kính châm điều thuốc, nhìn quanh cảnh sắc bồn phía, đến lúc quay đầu nhìn về phía Ôn Ngôn, phát hiện nàng đã không thấy bóng dáng của cô.
Anh không hiểu sao có chút hoảng hót: “Cô ấy đâu?”
Trần Nặc mờ mịt: “Hả? Vừa nãy không phải chính ở chỗ này sao? chắc là vừa đi chỗ khác, chờ chút nữa tang lễ kết thúc khẳng định là cô ấy sẽ ra ngoài cũng Khúc Thanh Ca…
Mục Đình Sâm nghe không vào lời của Trần Nặc, ánh mắt không ngừng tìm kiếm trong đám người..
Danh Sách Chương: