“Mục Đình Sâm đến rồi!”
Trần Mộng Dao ý thức được bản thân đã làm ra loại chuyện ngu ngốc gì, cúi đầu xuống không lên tiếng, Mục Đình Sâm tiến gần đến cười như không cười nhìn vào họ: “Khá biết hưởng thụ, hay là tôi nói với Thiếu Khanh đích thân xuống bếp nấu máy món cho
hai người?”
Ôn Ngôn vén sợi tóc bên tai buồn bực nói: “Không
cần, không phải hai ngày nữa anh mới về sao?”
Anh ngồi xuống đối diện với bọn họ: “Vốn dĩ là như vậy, cô gây sự tôi cũng không có tâm tư làm việc, đành phải về trước dự kiến, bây giờ có thể nói xem tại
sao lại náo loạn như vậy không?”
Trần Mộng Dao lấy ảnh chụp màn hình lưu trong điện thoại ra đặt trước mặt anh: “Anh xem, tự mình xem đi.”
Nhìn thây dòng trạng thái Khương Nghiên Nghiên đăng trên mạng xã hội, ánh mắt Mục Đình Sâm trầm xuống: “Chỉ là vô tình gặp được mà thôi, ảnh là do cô ta chụp, tôi không từ chối, cũng không cho phép, hơn nữa tôi không ăn cơm cùng với cô ta, đây chính là lời
giải thích của tôi.”
Trần Mộng Dao quái gở nói: “Lừa quỷ sao? Anh có dám gọi điện thoại đối chiếu với Khương Nghiên
Nghiên không?”
Ôn Ngôn sợ cô náo loạn quá mức, ở dưới gầm bàn túm lấy tay áo cô. Mục Đình Sâm không chút do dự, lấy điện thoại ra trực tiếp ấn vào số của Khương Nghiên Nghiên, Trần Mộng Dao võ tay một cái: “Còn phải giải thích nữa, lưu cả số điện thoại rồi anh giải
thích cái nỗi gì nữa? Đồ đạo đức giải”
Không nghĩ qua là nói đến mức này, Mục Đình Sâm giật mình, ngắt điện thoại: “Trần Mộng Dao… Đừng
gây sự…”
Trần Mộng Dao tức giận nói: “Là tôi gây sự sao? Rõ
ràng là anh cùng với Khương Nghiên Nghiên gây chuyện, Khương Nghiên Nghiên làm như vậy, anh không sợ Tiểu Ngôn phải chịu ấm ức sao? Đây là việc nhà các người, tôi cũng không nói nhiều nữa, nếu Tiểu Ngôn muốn li hôn với anh, tôi sẽ tán thành hai chân hai tay, ngoại tình chỉ có 0 lần và một vạn lần, tuyệt đối không thể tha thứ!”
Mặt Mục Đình Sâm đen lại: “Tôi không có.”
Ôn Ngôn thấy Mục Đình Sâm bị tức không làm gì được, vừa muốn cười lại không dám cười, chỉ có thể giảng hòa: “Được rồi được rồi, Mục Đình Sâm anh vẫn chưa ăn cơm đúng không? Đúng lúc ăn cùng đi, dù
sao cũng lấy tiền của anh để thanh toán…”
Mục Đình Sâm buồn bực nói: “Không có khẩu vị, các cô tự mình ăn đi, tôi còn có việc, tối về thì nói sau.” Nói xong anh đứng dậy đi vào văn phòng giám đốc nhà hàng Bạch Thủy Loan, xem ra thật sự không phải
là vì tìm Ôn Ngôn mà đến đây.
Chương 144: Tôi Không Có Trần Mộng Dao có chút hoài nghỉ: “Không phải là anh
ta đến tìm cậu sao? Vậy anh ta đến làm cái gì?”
Ôn Ngôn ăn ngay nói thật: “Đoán chừng là đến tìm Kính Thiếu Khanh.”
“Kính Thiếu Khanh? Kính Thiếu Khanh ở đây? Tim
Trần Mộng Dao đập mạnh.
“Nhà hàng này là do Kính Thiếu Khanh mở.”
Ôn Ngôn vừa nói xong, Tràn Mộng Dao liền mát trật tự: “Mình nói làm sao hương vị món ăn anh ta làm lại giống với ở đây vậy, đầu óc anh ta có vấn đề sao? Việc công ty chưa đủ bận hay sao, còn mở nhà hàng
này, thật đúng là…”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Kính Thiếu Khanh đang ở trong phòng làm việc, không bao lâu liền đi ra ngoài cùng với Mục Đình Sâm. Kính Thiếu Khanh nhìn thoáng qua chỗ Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao, đến trước quầy thu ngân dặn dò vài câu rồi cùng Mục Đình
Sâm rời đi. Trần Mộng Dao thấp giọng hỏi: “Cậu nói
Chương 144: Tôi Không Có xem đây là Kính Thiếu Khanh miễn phí đồ ăn hôm nay
cho chúng ta đúng không?”
Ôn Ngôn cảm thấy không hè gì: “Mục Đình Sâm cũng sẽ không thiếu nợ người khác, hôm nay miễn phí, hôm khác sẽ mời lại.” Hiện giờ cô khá lo lắng tối nay sau khi về nhà Mục Đình Sâm sẽ xử lý cô như thế
nào…
Cơm nước xong xuôi, Trần Mộng Dao thỏa mãn nói: “Cảm giác ăn không uống không không phải trả tiền thật đúng là thú vị, Tiểu Ngôn, mình làm sao cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày hồ đồ với cậu, còn hồ
đồ một cách vui vẻ như vậy.”
Lúc này Ôn Ngôn cười không nổi nữa rồi: “Được rồi, được rồi, lần sau cậu muốn ăn cái gì trực tiếp nói với mình, mình dẫn cậu đi ăn, bây giờ mình phải về trước
rồi, về muộn Mục Đình Sâm lại bắt bẻ.”
Trần Mộng Dao nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc taxi đang chạy tới, vội vàng vươn tay ra ngăn lại:
“Đi đi, cậu đi trước đi.”
Chương 144: Tôi Không Có
Khu biệt thự Bạch Thủy Loan, Mục Đình Sâm bực dọc ngồi hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, dường
như không có chiều hướng dừng lại.
Kính Thiếu Khanh ở một bên không thể không đứng
dậy mở cửa sổ thoáng khí: “Nói xem, tình huống gì?”
Mục Đình Sâm lấy ra một chồng văn kiện từ trong cặp
công văn: “Cậu nhìn đi, có người đang chơi tôi.”
Kính Thiếu Khanh cũng thuận tay châm một điếu thuốc, nhìn vào văn kiện, anh nhịn không được hô to lên: “Hả! Gan ai mà to vậy? Nhắm thẳng vào cậu, mục đích rõ ràng. Mới có 2 tháng ngắn ngủi hớt được máy đối tác làm ăn của cậu, có thể làm cho phía đối tác bỏ qua Mục Đình Sâm cậu mà lựa chọn hắn ta, thực sự
có bản lĩnh, người này rốt cuộc là ai?”
Mục Đình Sâm lắc đầu: “Tớ điều tra rồi, công ty đối phương ở nước ngoài, ông chủ là một lão ngoại quốc,
rõ ràng là công ty treo biển hành nghề, người phía sau
Chương 144: Tôi Không Có bức màn là ai căn bản tra không ra. Những người
muốn chơi tôi trong mấy năm qua không ít, nhưng gây tổn thất không nhỏ cho tôi như thế này thì vẫn là lần đầu tiên. Phía cậu giúp tớ điều tra một chút, tôi ra phải ra nước ngoài một chuyến, chỉ nhánh công ty nước
ngoài của tôi tổn thất nghiêm trọng nhát.”
Kính Thiếu Khanh gật gật đầu: “Tôi biết rồi, đừng thông báo cho phía Lâm Táp biết, bây giờ tự thân cậu ấy còn không dám đảm bảo, nghe nói công ty sắp rơi vào tay anh hai cậu ấy, đã xác nhận rồi. Lâm Táp chuẩn bị tách rời gia tộc tự mình ra ngoài làm ăn, dựa vào mối quan hệ làm ăn của cậu ấy, muốn mở công ty
rất dễ dàng.”
Mục Đình Sâm thân mình còn lo chưa xong, đã không để ý nổi đến phía Lâm Táp nữa rồi: “Được, tôi mệt rồi,
về trước đi, trở về có tin tức gì báo cho tôi.”
Nơi ở Mục gia, Ôn Ngôn nghe thấy tiếng động Mục Đình Sâm trở lại, trong lòng có chút bát an, bây giờ đã
11 giờ đêm rồi, cô không có sức lực đề cãi nhau với
Chương 144: Tôi Không Có anh.
Anh vẫn như cũ việc đầu tiên sau khi trở về là đi tắm,
sau đó trực tiếp nằm ngủ?
Ôn Ngôn như lọt vào trong đám sương mù, anh không
có hơi sức để xoi mói, vạch lá tìm sâu sao?
Một lát sau, anh đột nhiên tiến sát vào ôm lấy cô, hơi thở cô bị kìm hãm, nghĩ đến bức ảnh anh chụp chung với Khương Nghiên Nghiên, cô trực tiếp xoay người
đưa lưng về phía anh, không khỏi có chút cáu kỉnh.
“Sao? Tức giận?” Anh biết rõ còn có hỏi.
“Sao tôi lại dám tức giận với anh được? Chỉ là không hiểu tại sao một người giữ chữ tín như anh lại nói một đằng làm một nẻo với tôi, trước mặt tôi làm trò bảo đảm sẽ không liên lạc với Khương Nghiên Nghiên nữa, vậy mà gọi là không liên lạc sao? Cho dù như là anh nói tình cờ gặp, anh có thể dễ dàng cho cô ta chụp ảnh rồi còn đăng lên mạng xã hội? Nhìn vào bài đăng đó, ai tin hai người có mối quan hệ bình thường?
Bây giờ ở trên mạng xã hội sắp nỗ tung lên rồi, tôi
Chương 144: Tôi Không Có xem anh giải thích như thế nào.” Cô ồm ồm nói.
“Ha ha… quang minh chính đại cần gì phải giải thích. Hóa ra… cô thật sự vì chuyện này mà cáu gắt với tôi?”
Trong giọng nói anh xen lẫn tia vui mừng.
Cô tức giậnn thế mà anh còn vui vẻ cho được?
Ôn Ngôn không bình tĩnh nổi nữa rồi, gạt tay anh đang để trên eo của cô xuống, dường như thế này mới có
thể nói lên sự bắt mãn lúc này của cô.
Mục Đình Sâm cũng không có bắt kì động tác tiếp xúc cơ thể nào với cô nữa, có lẽ quá mệt mỏi, anh điều
chỉnh hô hấp từ từ tiến vào giấc ngủ.